
đại Trung Quốc, sao vị nam tử này lại khác vậy? Hơn nữa. . .
Hơn nữa hắn còn dùng dây cột tóc màu đỏ để cột lại tóc dài màu đen của mình….. (***Á Á Á màu đỏ……)
Quan trọng nhất là, nam tử trước mắt có dung nhan tuyệt mỹ, hết sức yêu nghiệt!
Nàng bị kích thích tự nhiên muốn sờ vết sẹo xấu xí trước mặt, đây là lần đầu tiên cảm giác xấu tuôn trào trong lòng nàng.
Không nghĩ tới. . . chủ nhân cung cung Yên Lạc lại là một mỹ nam!
Nhưng mà tại sao hắn lại bắt nàng lại, đột nhiên muốn nhìn nàng, giống như hắn nhận thức được, nàng và người từ lâu hắn đã không thấy rất giống nhau?
“Là ngươi!” Trong giọng điệu của hắn còn có chút run rẩy, giống như giọng điệu lạnh như băng lúc nãy chỉ là ảo tưởng.
“Vâng. . . Ta. . . Có vấn đề gì sao?” Tuy nàng cảm thấy có chút gì đó không được rõ ràng, nhưng lại không có cách nào tránh ra được. Hắn nắm chặt lấy nàng, như là sợ nếu buông tay ra, sẽ không nhìn thấy nàng nữa. Vì vậy chủ nhân cung Yên Lạc không chỉ là tên phá của, mà còn là một tên biến thái.
“Ngươi không chết?” Nhìn bộ dáng của hắn hình như rất muốn khóc, nhưng vẻ mặt của hắn vẫn kiên cường như cũ.
“A? Ta không chết!” Nàng có thể xác định 100% là hắn đã nhận sai người, vội vàng né tránh, “Ta nghĩ chắc ngươi đã nhận nhầm người, bây giờ ta còn phải đến các nhà khác để thử việc nữa.”
Nàng vừa mới dứt lời, đột nhiên cả người bị hắn ôm vào trong lòng.
Hiện tại. . . Là đang diễn tuồng hả? Miệng Thu Y há ra, mắt mở thật to.
Lúc nàng đang còn kinh ngạc không thôi, bàn tay to đang nắm bả vai nàng chuyển đến gương mặt nàng, hắn nâng khuôn mặt nàng lên, sau đó nàng thấy hai vị đại ca dẫn đường bị đánh ngã.
Tại sao phải đánh ngã họ?
Nàng còn chưa phản ứng kịp, người kia đã hung hăng hôn miệng nàng rồi.
Thu Y chưa chuẩn bị tâm lý, cho nên bị hắn hôn vài giây. Rồi mới. . .
“Buông ra!” Nàng dùng sức đẩy hắn ra, rồi mới cho hắn một cái bạt tai. Hai nam nhân đứng bên kia thấy nữ nhân xấu xí này dám động thủ đánh Ma Chủ, tâm tư của hai người được nâng lên giữa không trung, không hẹn mà cùng suy nghĩ: Thảm, có người muốn đi gặp Diêm Vương rồi! Nhưng mà. . . Kỳ quái, sao Ma Chủ vẫn chưa động thủ vậy? Bị vuốt vào mặt một cái, bộ dáng của Ma Chủ bây giờ giống như một con chó nhỏ, mặc kệ chủ nhân có tức giận như thế nào, nó cũng sẽ ngoan ngoãn thừa nhận, chỉ cần chủ nhân của nó hết giận là được rồi.
Trời ạ! Tất cả đều là ảo giác phải không?
Chương 2
Bọn họ kinh ngạc nhìn người đựơc xưng là chủ Cung Yên Lạc – Tự Long Hồn, chẳng lẽ là giả mạo? Hai nam nhân bên cạnh vụng trộm dụi mắt, xác định bọn họ không nhìn lầm, miệng không tự chủ được biến thành hình chữ O, rất giống con cá miệng rộng trên bàn ăn cơm.
“Ngươi bị bệnh!” Nói xong, nàng thở phì phò xoay người rời đi.
“Chờ một chút, ngươi. . . Chớ đi.”
“Sao vậy? Còn muốn ăn bạt tai sao?”
“Không”.
Nàng trợn mắt nhìn hắn, rồi tiếp tục đi. Bỗng nhiên, cả người nàng bị hắn ôm lấy, không thể cử động được.
“Chớ đi, chớ đi, ta cầu xin ngươi.”
Người này bị mắc bệnh biến thái sao? “Buông ra ta!”
“Đừng đi!” Dù tuyệt vọng nhưng hắn lại không muốn buông nàng ra.
Nàng muốn bỏ lại nam nhân đang ôm chặt mình không buông, nhưng hắn càng ôm càng chặt, hắn giống như kẹo mạch nha, khiến nàng tức giận không nhịn nổi hỏi: “Ta và ngươi không quen bíêt, ta không tố cáo ngươi tội quấy rối tình dục đã khách khí lắm rồi, dựa vào cái gì mà ngươi không cho ta đi?”
“Quen biết, quen bíêt, chúng ta quen bíêt nhau.”
“Vậy ngươi nói đi, ngươi là ai?”
“Ta. . .”
“Nói mau!” Nàng không kiên nhẫn ép hỏi.
“Ta là. . .”
“Ngươi không nói đúng không?” Khuỷu tay của nàng thúc mạnh vào bụng hắn, mà hắn cũng không hề phòng bị, ôm bụng thét lớn một tiếng.
Thừa dịp hắn buông mình ra, nàng co cẳng chạy.
“Bắt lấy nàng.” Nam nhân tuỵêt mỹ lập tức hạ lệnh.
“Vâng!”
Vừa nghe thấy ba chữ “Bắt lấy nàng”, Thu Y chạy thật nhanh, nhưng người áo đen ở phiá sau cũng không phải kẻ dễ bắt nạt, bỗng chốc hắn đã chặn đường đi của nàng. Nàng phẫn nộ xoay người lại, trừng mắt nhìn nam tử tuỵêt mỹ phiá sau.
“Ngươi nói đi, rốt cụôc ngươi là ai?”
“Ta là Long Hồn.”
“Cái gì?” Sao có thể?
Mọi chuyện, bắt đầu diễn ra từ ba tháng trứơc! Ba tháng trước, nàng – Lý Thu Y, vẫn là người hiện đại, cầm trong tay bằng tốt nghiệp đại học, đi tới cung Thánh Thiên.
“Tiểu thư, dùng cái này bịt mắt lại, nhớ kỹ khi nghe chỉ lệnh của thầy, sau khi nhìn thấy thân nhân của cô, kể cả người ấy khỏe mạnh hay phải gánh chịu lụât nhân quả, cô cũng không thể ở lại, nếu ở lại quá nửa canh giờ, linh hồn của cô sẽ không thể trở về.”
“Tôi biết.”
Bà ta lộ ra nụ cười hài lòng, rồi mới lấy ra một tờ giấy, “Vậy làm phiền cô ký tên lên đây.”
Lý Thu Y nhìn tờ giấy trong tay, nội dung na ná như một bản hợp đồng ở bệnh viện, giống như nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đương sự đã ký tên đồng ý, đối phương có thể không cần phải chịu trách nhiệm về pháp lụât.
“Có người. . . Chưa kịp trở về?” Bằng không sao phải ký tên vào đây? Lý Thu Y nhìn tờ giấy, cảm giác như nó rất giống với khế ước sinh tử.
“Sao có thể? Thầy của chúng tôi luôn là hạng nhất, bình th