Khi hoàng hậu nổi giận!!!

Khi hoàng hậu nổi giận!!!

Tác giả: Tử Dạ

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326971

Bình chọn: 7.5.00/10/697 lượt.

này chúng ta đến liệu có ổn không?

– Không sao, đâu nhất thiết phải vào phòng, chỉ cần ngồi trên mái nhà là được rồi.

Hai người họ đương nhiên là đồng ý rồi nhưng mà còn phải dè dặt xem sắc mặt của hoàng thượng. Hắn lúc này đang ngồi trên bàn cầm một quyển sách trên tay, nghe thấy những lời vừa rồi không khỏi nhắc nhở một tiếng.

– Nửa đêm ngồi trên mái nhà nghe lén chuyện của nữ nhân thật mất mặt nam nhi, ta sẽ không đi theo các ngươi.

Dù câu nói này là nhắc nhở nhưng họ cũng hiểu ý, ngươi nói “ta sẽ không đi theo các ngươi” có thể tạm hiểu là “các ngươi có thể đi, nhưng còn ta sẽ không đi”, như vậy là ngầm đồng ý rồi.

Nữ phòng.

Nhờ có sự xuất hiện của Kim Phụng mà nhiều chuyên mục nóng hổi được nêu ra, cuối cùng câu chuyện tập trung vào đề tài nóng nhất.

– Tiểu Thanh tỉ tỉ, Tiểu Yến tỉ tỉ, hai người nhanh có tiểu bảo bảo nha, ta rất muốn chơi với bảo bảo.

Hai người ngay lập tức cúi gầm mặt, hai má nhanh chóng hiện lên hai mảnh đỏ hồng.

“Biểu tình này thật khác lạ, từ trước đến giờ chưa có lúc nào họ nữ tính và hiện dịu như vậy, này chắc chắn do tên họ Trương và họ Triệu dạy hư rồi”.

Nàng nhất định không bỏ qua cho họ.

– Đúng đúng, ta cũng muốn bế bảo bảo nha – nàng bất ngờ cầm tay Tiểu Yến khiến cô giật mình một cái, e là sóng gió sắp đến – Thế nào Tiểu Yến, đêm qua nhất định là có rồi đúng không?

Tiểu Yến sắc mặt càng khó coi hơn trước, chỉ biết bặm môi thật chặt, tay nắm thành quyền thầm nghĩ “Đại tỉ, người cứ nhớ gieo gió sẽ gặp bão đi”.

Tiếp theo nàng lại cầm tay Tiểu Thanh nói những lời tương tự.

– Tiểu Thanh, e thì thế nào?

Không một phản ứng khác, vẫn là cái cúi mặt và vẻ ngượng ngùng nữ tính. Nhưng ai bảo họ là do nàng đào tạo ra chứ, lý nào lại ngoan ngoãn chịu nàng ức hiếp như vậy.

– Kim Phụng à, ngươi hẳn là không nên nói hai bọn ta, bọn ta mới thành thân thời gian còn quá ngắn, nhưng mà đại tỉ lại khác. Người đã cùng hoàng thượng rất nhiều đêm ở Trúc Mai điện nha, có khi giờ tiểu bảo bảo cũng lớn rồi. Hay ngươi xem thử cho đại tỉ đi.

“A, hai em lại còn dám phản kháng à, còn non tay lắm. Ta và Thiên Kỳ cũng còn chưa làm cái chuyện kia thì làm sao mà có được. Lần này không xử đẹp hai em thì sao xứng làm Nhật Song Vương”.

– Kim Phụng, ngươi thử bắt mạch cho ta xem.

Kim Phụng hồ hởi bắt mạch cho nàng, hy vọng nhỏ nhoi là bắt được hỷ mạch nhưng đáp trả lại chỉ là cái lắc đầu tiếc nuối.

– Hazzz, làm hai em thất vọng rồi…. – Kèm theo một nụ cười nguy hiểm.

– Tiểu Yến à, trên cổ áo em dính cái gì kìa, để ta lấy xuống cho.

Nàng nhẹ nhàng đặt tay lên cổ áo Tiểu Yến sau đó không biết vô tình hay cố ý mà kéo thấp cái cổ áo xuống.

– Tiểu Yến, sao khắp người em đều là vết bầm tím thế này. Nói đi là ai đã bắt nạt em, có phải tên Triệu Tấn chết tiệt đó không? Không được rồi, ta cũng phải kiểm tra xem Tiểu Thanh có bị như vậy không.

Và cuối cùng cả hai vạt áo đều bị kéo xuống, trên người bọn họ đều là những dấu ấn hồng nhạt, có những chỗ đậm màu hơn một chút, nhưng nàng lại cố tình cho đây là những vết bầm tím lớn.

– Hai em! chuyện thư thế này sao không nói cho ta biết, có phải hai tên khốn khiếp đó đánh hai em thành như vậy không? Ta sẽ tìm hai tên đó tính sổ ngay bây giờ.

Quả nhiên sắc mặt hai bọn họ tái nhợt đi, ngay cả Kim Phụng cũng thành sắc mặt trắng xanh. “Theo như Tiểu Thanh và Tiểu Yến tỉ tỉ nói thì chủ nhân đã cùng hoàng thượng làm nhiều lần rồi, không lẽ lại không biết những dấu vết đó là gì, lại mạc nhiên nói là bị đánh. Chủ nhân ơi người không biết thật hay giả ngu đây?”

– Đại tỉ à, người ta cho bọn em đi.

Lúc này hai bọn họ mới giương cờ đầu hàng, thú thật họ không phải là đối thủ của nàng.

Ngay từ lúc bắt đầu nàng đã phát hiện trên mái nhà có vài tên nam nhân thối đang nghe lén, vì vậy chưa muốn mọi chuyện kết thúc dễ dàng như vậy, lại cố tình giả ngu thêm chút nữa.

– Hai em nói gì thế, ta là đòi lại công bằng cho hai em mà.

Biết đại tỉ đang cố tình làm khó nhưng ngoài cách hạ mình nài nỉ bọn họ chẳng biết làm gì khác.

– Đại tỉ à, bọn em sai rồi, không nên có mắt mà không có núi Thái Sơn, không nên chọc giận người, không nên lấy trứng chọi đá, không nên chọc gậy bánh xe, không nên múa dìu qua mắt thợ, không nên xem thường đối thủ, không nên nghĩ mình hơn người, không nên…………..

– Thôi! Một đống “không nên” của hai em làm ta đau cả đầu. Nhưng ta thật sự không biết vì sao hai em bị đánh thành ra như vậy mà còn cố tình bao che cho hai tên khốn đó. Kim Phụng, lúc trước ngươi và Kim Long dù gì cũng là phu thê, ngươi nói xem vì sao Trương Phi và Triệu Tấn lại dám đánh Tiểu Thanh và Tiểu Yến đến mức này.

Bị điểm danh Kim Phụng giật bắn người. “Chủ nhân quá cao tay khiến người khác không đỡ nổi. Nhưng bản thân chưa có lần nào đắc tội với người sao người lại nhẫn tâm kéo ta vào cuộc?”.

– Cái này…chủ nhân….họ không phải bị đánh mà là……

– Là cái gì????

– Là…..là người nên đi hỏi hoàng thượng là sẽ biết. Không lẽ hoàng thượng chưa làm như vậy với người sao?

“Hắc hắc, Kim Phụng. Không hổ danh tồn tại hơn ngàn năm, cũng có chút cơ trí, nhưng mà….vẫn còn non lắm!”.

– Chưa,


Old school Easter eggs.