
ủa tôi?
– Cô nghĩ đại thiếu gia của tập đoàn Hoàng Lê mà sđt nhỏ nhoi mà không biết!
– Anh cũng ngon lắm, có chuyện gì không?
– Ngủ sớm đi. Mai tôi tới đón cô đi học
– Không được, không được- Nó lên tiếng phản bác
-… Tút..tút..tút
Hắn ta đã gác máy, không đợi nó có đồng ý hay không
Nó bấm số hắn lưu vào danh bạ với cái tên: Băng Hắc Ám… Cô nào có biết hắn lưu sdt vào danh bạ 1 cái tên “ cực đẹp” : Nhỏ rắc rối…
( Đúng là quá đẹp luôn- t/g)
Sáng hôm sau.. có 1 động lực khiến cô dậy sớm hơn các ngày… Chắc tại ảnh đấy nhỉ?? Kkk
Cô đã hoàn thành công việc của mình. Ra trước cổng, nó hơi hoảng hốt
– Sớm hơn tôi nghĩ đấy- Hắn
– Tôi thì khi nào chẳng vậy, hứ- Nó
– Lên xe nhanh đi- Hắn giục
Do còn sớm lắm nên hắn không đến trường mà cho xe chạy đến 1 cánh đồng đầy hoa thường xuân. Điều này khiến nó hơi ngạc nhiên. Một người lạnh lùng như hắn mà cũng thích hoa này ư?
Hoa thường xuân rất dễ sống, dễ sinh sôi mà phát triển, nó mang một vẽ đẹp thuần khiết.
Dang đôi tay rộng đón nắng ban mai. Cơn gió nhẹ lùa vào mái tóc đen óng của nó… Ánh mắt chứa nổi buồn sâu thẳm ấy hiện lên với 1 vẻ hạnh phúc hiếm có
– Cô cũng thích loài hoa này à?- Tính tò mò nên hắn hỏi
– Người mẹ quá cố của tôi rất thích loài hoa này, từ đó tôi cũng thích nó lắm!
– mẹ à.. Mẹ của tôi yêu loài hoa này lắm. – Hắn đap với 1 vẻ hơi thất vọng
– Lúc nào rãnh anh cho tôi gặp mẹ anh nha…
– Mẹ tôi mất rồi- Vẻ mặt đau buồn hiện rõ trên mặt hắn!
– Thật lòng tôi xin lỗi anh rất nhiều! – Nó cũng hối hận vì đã chạm vào nổi đau của hắn
– Cô là người thứ 2 sau Duy mà tôi kể đấy!
Ngay đại đây, ngay lúc này nó cảm thấy hắn hiền lành, đáng thương. Cô hoàn toàn đồng cảm với hắn bởi cô cũng vậy mà…
– Thôi, đến giờ rồi, đi học thôi- Hắn thúc giục cô
– Ờ… Let’s go!!
– AAAAA…..
Hắn đang đi nghe tiếng hét thớt thanh của nó chạy vội lại
– Quốc Huy, có rắn.. huhu- Nó khóc, lần đầu anh thấy nó khóc
Những giọt nước mắt của nó như cứa vào lòng anh. Anh cảm thấy như mình đang nguy hiểm vậy
– Đợi tôi, tôi đến ngay- Hắn cuống quýt trả lời
Nhưng không kịp nữa, con rắn đó đã cắn vào bàn chân ngọc ngà của nó. Nó cảm thấy tê nhức, đầu óc choáng váng, cảnh vật trước mắt mờ dần… Nó kịp nghe tiếng của hắn “ Cố lên Hân, tôi đưa cô về”. Và rồi nó đã ngất trên vòng tay ấm áp của hắn…
Vội đặt nó lên xe, hắn phóng xe nhanh trên con đường dài… Đến biệt thự của hắn…
Chương 6: Chăm Sóc Tận Tình
Nhìn con người bé bỏng mà lòng anh thấy đau nhói…
Nắng ban mai buổi sáng sớm mang vẻ hiền dịu. Nhưng sao lòng ai đó cứ rực lửa, ai đó đang lo lắng cho 1 người gặp nguy hiểm…
Vừa chạy xe đến cổng, hắn đã chạy 1 mạch vào trong nhà. Đó là căn biệt thự lộng lẫy hơn hẳn nhà nó.
– Gọi bác sĩ Lê đến ngay cho tôi, cho cô 5’- Mắt hắn ánh lên tia băng giá, quăng câu nói đến cô giúp việc nhà mình
Bế nó trên tay, hắn không ngớt lo lắng. Đặt nó trên chiếc giường của mình, gương mặt trắng hồng của nó giờ đã tái mét, mồ hôi nhễ nhãi
~~ Bác sĩ đã đến, sau 1 lúc kiểm tra:
– Cũng may là sơ cứu kịp lúc nếu không sẽ nguy đến tính mạng, cậu làm tốt lắm Quốc Huy- Bác sĩ Lê báo kết quả
– Dạ, cảm ơn bác nhiều!- Nói rồi hắn đến chỗ nó, đưa tay vén tóc nó lên
Bác Lê hơi ngạc nhiên trước hành động của nó. Đây là đứa con gái đầu tiên được nó quan tâm như vậy, chưa kể đến người phụ nữ đầu tiên đặt chân lên phòng nó kể từ ngày mẹ nó mất. “ Thằng nhóc này thay đổi thật rồi”
Nó sốt cao lắm. hắn đã chăm sóc nó chu đáo lắm, lấy khăn lau mồ hôi cho nó…
Điều bất ngờ là 1 người như hắn lại chui đầu xuống bếp để nấu cháo cho nó ăn..
– Quốc Huy thiếu gia, cứ để chúng tôi làm là được rồi- Người đầu bếp e ngại nói
– Khôn hồn thì tránh ra, mặc tôi- Hắn vừa nói vừa nhìn với con mắt đáng sợ khiến cô đầu bếp lui ra
~~
-Cô gái này là ai mà thiếu gia quan tâm quá!- n1
-Chắc là bạn gái cậu ấy rồi! –n2
-Cô ấy có phước ghê!- n3
-…..
Bảo Hân đã tỉnh lại. Trước mắt nó là căn phòng rộng với gam màu lạnh lẽo, khung cửa sổ còn có những cây thường xuân. Nó nhớ lại lúc nó bị rắn cắn. 1 tiếng kêu quen thuộc, 1 vòng tay đã bế nó lên
“ Chẳng lẽ đây là nhà Băng hắc Ám?”
– Cô nói ai là hắc ám thế, ăn gì nặng như heo ^^- Tiếng hắn phản bác
– Ai mượn anh cứu tôi làm gì?
– Tôi là quân tử, sao lại thấy chết không cứu?- Hắn lại cười
– Anh cười đẹp hơn đấy- Nó hơi ngượng
– Cô nợ tôi 1 ân tình, phải đáp ứng 1 điều kiện của tôi- Hắn
– Điều kiện gì?
– Để sau này tôi nói. Bây giờ thì ăn cháo đi rồi uống thuốc- Vừa nói hắn vừa đem tô cháo đến bên cạnh cô
Đỡ người nó dậy, hắn đút từng muỗng cháo một cho nó ăn. Đây là lần đầu tiên nó ân cần chăm sóc người khác như vậy. Đang nhận từng muỗng cháo từ hắn, nó bất chợt ngước mặt lên… Thế là mặt chạm mặt, bốn mắt nhìn nhau…
Hắn nhìn sâu vào đôi mắt nó, tim nó và hắn đập mạnh hơn.
-Nhìn đủ chưa?- Hắn lên tiếng
-Ai nhìn anh. Anh nhìn tôi nảy giờ thì có- nó phản bác lại
-Ăn xong rồi, uống thuốc đi- Hắn nhẹ nhàng lấy thuốc và đưa cho nó uống
Nhiệm vụ đã xong, hắn đem bát xuống nhà, vừa ra khỏi cửa phòng, ánh mắt hắn đã ngoảnh lại liếc nhìn nó. 1 người con gái ngây thơ