XtGem Forum catalog
Khi Những Kẻ Ngốc Yêu

Khi Những Kẻ Ngốc Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323650

Bình chọn: 9.5.00/10/365 lượt.

nó như ngưng thở…có gì đó đang siết chặt lấy cổ họng làm nó ko thở nổi…

“Ko…ko thể… ko thể nào là anh ấy… ko thể là anh ấy được” – Nó lấy tay ôm lấy đầu… buông chiếc màn… đôi chân nó ko còn đủ sức chóng đỡ cả thân người khiến nó trượt xuống ngồi bẹp dưới đất bất lực…

Tiếng mưa ngày 1 to…thời gian chầm chậm trôi qua… nó nửa mõ nửa tỉnh thất thần như vừa gặp ma… run rẩy sợ hãi… dùng hết sức đứng dậy, tay vén tấm màn lên… Đúng…quả thật ko sai…đó là anh… Gen

Nước mắt bắt đầu dâng lên rồi rơi như côn mưa ngoài kia… nó phải làm sao? Nó ko đủ dũng khí để đối mặt với anh lúc này dù nó đã có ý định tìm anh mấy hôm nay…nhưng ko phải trong hoàn cảnh này… nó phải làm sao đây

Tiếng sét nổ vang rền…gió rít hung hảng… mưa như cào xé vạn vật… báo hiệu 1 cơn giông bão lớn…

Đôi chân run run rồi… nhích 1 bước…1 bước… rồi nó chạy bổ ra ngoài…

_Mày đi đâu đấy… đang mưa bão đó – Kan hét với theo khi nó chạy hộc mạng ra ngoài

….

Gen đứng trong màn mưa… tất cả người anh ướt sũng…chiếc áo sơ mi sũng nước bám víu vào da thịt trong suốt… gương mặt phủ sương lạnh tái… cả thân hình anh đều huyện với màu trắng của mưa… đôi mắt ko gì ngoài đau đớn dày xéo tột cùng… Anh nhìn thấy nó… đôi môi nhợt nhạt nở 1 nụ cười buồn đau da diết…

Nó bịt lấy miệng… nước trên mặt ràn rụa ko phân biệt đc đâu là nước mưa đâu là nước mắt … Trông anh lúc này giống như cái đêm nó đã ôm anh và hứa sẽ tin tưởng, yêu anh, bên anh suốt đời vậy… chỉ khác là… nó đã làm anh đau khổ…

_Anh…anh – Nó nghẹn ngào nhìn Gen

Gen kéo lôi nó… ôm nó vào lòng…anh siết chặt đến độ nó ko thể thở nổi…vòng tay mạnh mẽ như đang cố kéo lại thứ gì đó…Nó bị siết đến độ tưởng chừng cơ thể đang bị vỡ ra từng mảnh…

_Anh nhớ em…nhớ em đến phát điên lên được… – trong giọng nói run run pha thập phần nỗi nghẹn ngào đau đớn

_Anh…anh…đừng…đừng như vậy mà anh – Nó khóc nấc nở vùng ra khỏi anh

Nó xô anh ra như 1 câu trả lời dứt khoát… đứng đối diện nhìn anh…nó khóc… tay lau mãi ko hết nước trên mặt đc… nó nhìn anh mà đau thắt… nó thấy mình thật đáng chết… Anh dùng đôi mắt khẩn thiết nhìn nó như van xin càng làm nó tội lỗi hơn…

_Anh… em xin lỗi…xin lỗi anh… em biết anh đau khổ…nhưng liệu em bên anh có đem cho anh đc hạnh phúc ko khi mà em lỡ yêu 1 người khác … em có lỗi… em thật sự xin lỗi anh…xin anh hãy tha thứ cho em… xin anh – Nó nghẹn ngào khó khăn bật thốt từng câu

Đôi mắt anh xám xịt đau lại thêm đau… Nó ko thể nhìn anh thêm nữa… Nó quay lưng bỏ chạy… nhưng… anh nắm vội bàn tay nó kéo lại… nó ko dám quay lại nhìn anh… anh siết lấy tay nó… Từ khóe mắt tràn 1 giọt lệ…rồi 1 giọt tiếp nối… lăn dài xuống má rồi huyện vào nước mưa… chảy dài trên khuôn mặt rồi rơi xuống đất vỡ tan như cõi lòng anh…

_Rain…xin em… – tiếng anh nhẹ tênh yếu ớt nghẹn ngào…

Nó khóc…khóc nhiều…nhiều lắm… Nó phải làm sao đây… trái tim vụn vỡ đầy thương tích của anh chưa lành thì nó lại đập tan, cào nát nó ra 1 lần nữa… làm sao đây?… làm sao anh chịu đc … Nó ko thể…

Nó lắc đầu rồi vùng tay ra khỏi bàn tay yếu ớt lạnh giá của anh vụt chạy vào nhà… để lại anh 1 mình cô đơn chìm đắm trong đêm và mưa gió… Giọt nước mắt vẫn rơi dài trên khuôn mặt trắng bệch lạnh lẽo….cô liêu…

…….

_Mày sao vậy – Kan lo lắng hỏi nó khi thấy nó ướt sũng chạy vào nhà

Nó ôm chằm lấy Kan khóc nức nở…

_Sao…sao vậy? – Kan ngạc nhiên trước hành động của nó nhưng cũng mau chóng hiểu ra… anh cũng ôm lấy nó vỗ về… dù hay ức hiếp nó, nhưng trong gia đình, anh vẫn là người thương và hiểu nó nhất… Kan đánh 1 hơi thở dài… “ko ngờ con em mình đã lớn rồi…đã biết yêu… và biết đau khổ”



_Uống đi… – Anh mang cho nó 1 cốc cacao nóng sau khi nó đã tắm rửa thay đồ xong

_Anh 2… em xin lỗi – Nó quẹt đôi mắt ướt cúi gầm mặt nói với Kan

_Ko cần phải xin lỗi tao… người mày phải xin lỗi là Gen kìa… Tao tuy ko phản đối sự lựa chọn của mày, nhưng cũng ko thể ko bận tâm đến Gen… –

Kan nhìn nó nói nghiêm nghị

_Em…xin… lỗi – Nước mắt rưng rưng lại lăn dài

Kan lắc đầu đứng dậy về phòng…

_Hãy làm những gì trái tim mình cho là đúng – Kan nói, đặt tay lên đầu nó…

Nó ngồi lặng trong căn phòng khách…mùi cacao thơm nồng bay phảng phất nóng hổi trong ko khí nhưng ko đủ sức xoa dịu nỗi đau trong lòng…



Nắng sớm vờn qua khe cửa, phóng thẳng qua cửa sổ đánh thức hàng mi đang khép kín… nó đưa tay lên che mắt, nhíu mày khó chịu… nó đang nằm trong căn phòng của nó… có lẽ đêm qua nó khóc nhiều đến nỗi kiệt sức ngủ gục lúc nào ko hay và Kan đã đưa nó về phòng…

Đầu nó nặng trĩu, hơi thở khó nhọc, người hơi nóng… Nó mệt mỏi bước vào toilet…

_Mày sao vậy? – Kan tính vào gọi nó dậy thì thấy nó lảo đảo bước ra từ phòng tắm

_Em hơi mệt – Nó nói, mặt sa sầm loạng choạng chúi về phía trước

Kan hoảng hồn đến đỡ lấy nó…

_Trời!!! sao người mày nóng hổi vậy? – Kan hét lên

_Hình như cảm…em ko sao đâu – Nó níu tay Kan gượng dậy

_Hôm nay ở nhà nghỉ đi, tao xin phép cho mày – Kan nói rồi bế thốc nó đặt lên giường

_Nhưng…nhưng… – Nó tính nói gì nữa nhưng thiệt sự nó quá mệt để nói thêm đc gì nữa…



_Anh – Bin gọi khi thấy Kan vừa bước ra

_Bin à? Hôm nay con Rain