
với cảm giác bị Lôi Tuấn Vũ hôn, thì cô thật càng chờ mong nụ hôn tự nhiên mà dịu dàng này hơn.
Cố gắng áp chế lại nội tâm không bình tĩnh của mình, Tử tình lại uống vài ngụm đồ uống. Sau đó cô phát hiện ly đồ uống cao vậy mà đã cạn đáy rồi!
Hoa Bá khẽ e hèm cổ họng, vẻ mặt áy náy: “Xin lỗi em Tử Tình, anh không có ác ý…”
“Đừng nói nữa Hoa Bá! Ăn cơm thôi!” Tử Tình không nhìn lên anh, cô không có kinh nghiệm yêu đương, nhưng cô cảm thấy được Hoa Bá đối với mình không có ác ý, nếu có ý gì thì chỉ là che chở mà thôi. Tuy cô vẫn chưa có cảm giác yêu, nhưng khi ở bên anh cô cảm thấy rất thoải mái. Nói năng tuỳ tiện, có thể phàn nàn anh, có thể hoàn toàn bộc lộ ra hết tính cách của mình, có thể là con người chân thực nhất. Không câu nệ như ở trước mặt Lôi Tuấn Vũ.
Hai người lẳng lặng ăn trong tiếng nhạc du dương, tình cảm không gọi được tên vẫn vẩn vít giữa hai người.
Cốc của Tử Tình đã cạn, Hoa Bá liền gọi phục vụ tới, rót thêm một cốc đồ uống cho cô.
Tử Tình không ngăn lại, cô vẫn còn đang giãy dụa trong mâu thuẫn của loại che chở chăm sóc này.
“Tử Tình, ngày mai cuối tuần rồi, em có dự định gì chưa?” Hoa Bá rốt cuộc đã phá vỡ sự im lặng.
“À, chưa ạ.” Đầu óc Tử Tình vẫn đang ngổn ngang ở vấn đề trên.
“Nhà xuất bản mình định tổ chức hoạt động dã ngoại, em có hứng thú tham gia không?” Hoa Bá thử hỏi dò. Kỳ thực, đây là hoạt động anh đã định sẵn từ lâu. Anh luôn muốn tạo thêm nhiều cơ hội được tiếp xúc với Tử Tình.
Trong nhà xuất bản, cô à chủ biên, anh là giám đốc toà soạn, vốn nghĩ rằng cơ hội tiếp xúc giữa hai người sẽ rất nhiều. Nhưng cô gái này rõ ràng là người cuồng công việc. Khi cô đang làm việc thì căn bản không có khả năng nói chuyện phiếm. Mỗi lần Hoa Bá đến đều cảm thấy mình giống như đang làm lãng phí thời gian quý báu của người ta vậy, có cảm giác rất tội lỗi.
“Ồ? Hoạt động gì vậy?” Tử Tình hiếu kỳ hỏi. Mấy hôm nay không thấy ai ở nhà xuất bản nói gì.
“À, trượt tuyết, chỉ có quản lý cấp cao tham gia thôi. Em vừa đến làm việc, hay là nhân cơ hội này làm quen với mọi người, không phải rất tốt sao?” Hoa Bá cực lực thuyết phục cô. Có trời biết, nếu cô không đi thì anh lãng phí tâm tư tổ chức hoạt động này làm gì? Hoạt động này căn bản là không được công bố. Nhưng anh có thể khẳng định, nếu chiều nay về công bố, mấy người bọn họ nhất định sẽ đồng ý.
Trước kia nhà xuất bản tổ chức hoạt động gì bọn họ cũng tham gia rất nhiệt tình! Nhưng Hoa Bá thì lại ít khi có mặt. Có điều, anh cam đoan, từ giờ về sau mỗi hoạt động anh đều tham gia, không vì cái gì khác, chỉ là vì có Tử Dạ ở đó!
Tử tình đột nhiên nhớ đến nụ hôn hụt kia, cười gượng: “Hay là thôi đi! Em vừa đến làm, còn chưa quen mọi người lắm, mọi người cứ đi chơi đi! Em còn có chút việc!”
Nếu như đi trượt tuyết, vậy thì chẳng phải cơ hội tiếp xúc của hai người lại càng nhiều hay sao. Cô vẫn chưa lý giải nổi tâm tình của mình, cô không muốn mình bị rơi vào thế bị động.
Hoa Bá thất vọng nhìn ánh mắt trốn tránh của cô, chắc là hành động lúc nãy của anh đã dọa cô sợ rồi: “Nếu đã vậy thì hoạt động này huỷ bỏ đi!”
Tử Tình vừa nghe thì cuống lên: “Tại sao lại huỷ bỏ? Mọi người sẽ thất vọng lắm! Hoa Bá, có phải anh vì em…?” Cô hồ nghi nhìn anh, thật không muốn nghe câu trả lời khẳng định của anh, đừng làm cho cô khó xử nữa mà!
Hoa Bá cười nhẹ, đôi môi gợi cảm nhẹ nhàng cong lên: “Nếu anh nói là phải thì sao?”
“Anh!” Tử Tình không biết phải làm sao, cái này…
Hoa Bá đột nhiên nở nụ cười: “Xem em kìa, chỉ thấy là đến em cũng không muốn đi, thì e rằng mọi người cũng không muốn đi thôi. Vậy chẳng thà huỷ bỏ đi cho xong! Vốn dĩ cho rằng cuối tuần này cho mọi người có cơ hội giao lưu mà!”
Nhìn thấy dáng vẻ của Hoa Bá, Tử tình lại có chút không đành lòng, cô cắn răng nói: “Vậy được rồi! Em đi là được chứ gì! Em không muốn trở thành tội nhân đâu! Đến đâu? Có xa lắm không?”
Hoa Bá mắt sáng lên, cười đến vô cùng sáng lạn: “Thật tốt quá! Không xa đâu, chỉ trong thành phố thôi. Chuẩn bị hành lý cho hai ngày. Đến khu trượt tuyết Lâm Hải. Sáng mai tập hợp ở nhà xuất bản, em không thể nuốt lời đó nha!”
“Yên tâm đi! Xem anh kìa, cứ như là em đã từng thất hứa không bằng!” Tử Tình lườm anh, nụ cười đắc thắng kia của anh làm cô rất không phục.
Hoa Bá cười to gọi phục vụ: “Cho thêm một suất thịt bò nữa!”
“Ây, ăn sao nổi nữa?” Tử Tình vội ngăn lại.
Hoa Bá cười to: “Không phải gọi cho em đâu! Người đẹp, là gọi cho anh! Anh phải ăn nhiều chút, ngày mai còn phải làm huấn luyện viên cho người nào đó nữa chứ!”
Hai chữ “người đẹp” làm Tử Tình có chút xấu hổ. Cô tuy dáng người khá là thanh tú, nhưng còn cách từ “người đẹp” rất xa. Huống chi lại là một soái ca đẹp trai như vậy đánh giá!
“Ha, em đi là vì không để anh huỷ bỏ hoạt động này thôi! Còn về vụ trượt tuyết, em không có hứng thú lắm, từ nhỏ đến lớn em còn chưa trượt lần nào!”
Hoa Bá lòng chợt động, cười càng sáng lạn hơn. Nói như vậy, thì lần đầu tiên trượt tuyết này của cô đã thuộc về anh rồi!
Đĩa thịt bò được mang lên, Hoa Bá ăn rất ngon lành…
Về đến nhà, Tử tình bắt đầu sắp xếp hành lý của mình, chắc