
ọng nói nhắc nhở hắn, nghi ngờ cô cố ý xếp đặt việc này. Nhưng Cổ Dương sao có thể tin tưởng được?
“Vũ, tin tưởng tôi, tôi đau khổ hơn ông rất nhiều!” Cổ Dương ánh mắt thập phần thành khẩn, hắn hy vọng ngày hôm nay, sau 5 năm, Vũ có thể bớt giận dữ đi một chút.
“Cổ Dương! Mày giỏi thật!” Tuấn Vũ rít lên.
“Vũ!” Cổ Dương bước lên kéo cánh tay của Tuấn Vũ, tựa hồ như thỉnh cầu hắn tha thứ cho mình.
Lôi Tuấn Vũ giật phăng tay ra, sải bước đến quán cơm Hàn Quốc kia.
Đoàn của Lãnh Tử Tình cũng bị kẹt lại ở đây do ống nước bị vỡ, kết quả là Hoa Bá sắp xếp cho cả đoàn đến nghỉ ngơi ở quán cơm Hàn Quốc tương đối rộng rãi này, vừa hay đã đến giờ ăn trưa.
Hoa Bá và giám đốc công ty du lịch đang bàn bạc gọi món.
Tử Tình ngồi ở một góc không người. Cô cứ cảm thấy mình không hoà nhập được. Mọi người trong nhà xuất bản đều đã quen nhau, đang cùng trò chuyện rôm rả, mà cô thì như là người ngoài vậy, trong lúc đang có hoạt động tập thể này lại càng có vẻ thê lương hơn.
“Làm sao vậy em? Em thấy không thoải mái à?” Hoa Bá đi đến bên cô quan tâm hỏi.
“Ồ, không đâu.” Tử Tình vốn ngồi vào góc rất khuất, lại thêm bị Hoa Bá chắn mất, nên người mới vào rất khó chú ý đến cô.
“Sắc mặt em không tốt lắm.” Hoa Bá đưa ly trà sữa trong tay cho cô, “Nào, uống chút trà sữa đi em. Không phải là bị cái kia đó chứ…”
“Đáng ghét!” Tử Tình tái mặt, hắn thật đúng là cố tình kiếm chuyện mà! “Bao nhiêu ngày thế rồi! Anh thật là…”
“Ha ha ha! Không phải thì tốt rồi! Anh cứ nghĩ rằng em là cô gái một tháng đến 2 lần, mỗi lần nửa tháng cơ!” Hoa bá nghiêm túc nói.
“Phụt!” Tử Tình vừa uống được ngụm trà sữa thì lập tức phun hết ra, mặt mũi trắng xanh.
Cô ho khan vài tiếng dưới sự trợ giúp của Hoa Bá, rồi nhướn mày lên, thấp giọng khiển trách: “Hoa Bá! Anh có thể đừng bà tám vậy được không? Bó tay với anh!”
“Ha ha ha, tốt rồi. Xem em tức giận đến đỏ mặt kìa! Cẩn thận bị anh ăn thịt đó!” Hoa Bá ánh mắt cực nóng làm Tử Tình vô cùng mất tự nhiên, trái tim nhảy nhót loạn lên. Cô xấu hổ cúi đầu xuống không dám ngẩng lên nhìn anh nữa, rầu rĩ uống trà sữa.
Nếu xung quanh không có ai, thì Hoa Bá sẽ không chút do dự mà hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, thật là đôi môi mê người. Nhưng…
Hoa Bá cẩn thận quan sát xung quanh, yết hầu nhấp nhô, ghé sát vào tai Tử Tình thì thầm: “Em thật đẹp!”
Tử Tình giật thót mình nhìn khuôn mặt anh gần trong gang tấc… Cô đứng phắt dậy chạy ra ngoài giống như đang trốn, thở hổn hển từng hơi dài.
Tử Tình núp vào góc tường, lấy tay sờ sờ vào mặt mình, nóng quá đi! Sao anh ấy lại có thể… mà mình lại có chút chờ mong…
Quay đầu lại nhìn về phía cửa, không ai đi theo. Tử Tình tựa hồ có chút thất vọng. Cô chạy ra ngoài không mang áo khoác, Hoa Bá có nhìn thấy rồi đuổi theo ra đây không? Trong lòng cô có một giọng nói mãnh liệt hy vọng anh ấy có thể đuổi theo ra đây!
Tử Tình chán nản cúi đầu, hai tay vòng lại ôm lấy người, phát hiện ngoài trời hơi lạnh.
Xem ra người ta đối với mình cũng không phải là quan tâm thực sự, mình có phải tự đa tình không nhỉ? Hoa Bá sao lại coi trọng cô được? Cô cũng không phải là rất xinh đẹp gì, nhiều nhất cũng chỉ được coi là thanh tú thôi. Cô tự giễu cợt mình nghĩ bụng. Hơn nữa mình có tư cách gì để anh ấy thích chứ?
Đang lúc suy nghĩ, trên vai đột nhiên thấy nặng, là áo khoác của cô, rồi cô bị một đôi tay mạnh mẽ kéo vào lồng ngực của ai đó. Cô ngẩng phắt đầu lên, lập tức rơi vào ánh mắt sâu thăm thẳm của Hoa Bá.
Bốn mắt nhìn nhau dây dưa không dứt, thời gian dường như đang ngưng đọng lại!
“Tử Dạ! Em thật đẹp!” Hoa Bá ánh mắt loé lên chút chờ mong, cẩn thận nhẹ nhàng tựa trán vào trán cô.
Tử Tình nín thở, chầm chậm nhắm mắt lại, ngẩng cằm lên.
Hôn là loại cảm giác tốt đẹp như vậy, đem trái tim hai người gắt gao hoà quyện vào nhau.
Nụ hôn của Hoa Bá giống như gió xuân tháng tư, ấm áp, nhu hoà, thật khiến cho người ta không nỡ rời đi.
Lãnh Tử Tình trái tim ngọt ngào như mứt táo, toàn bộ cơ thể cô đang nằm trọn trong lòng Hoa Bá, hưởng thụ nụ hôn của anh.
Nụ hôn vừa dứt, Hoa Bá nhoẻn cười nhìn đôi mắt mê ly của Tử Tình, xấu xa nói: “Tử Dạ, kỹ thuật thực chiến của em so với mỹ nữ dưới ngòi bút của em thật kém rất xa!”
Mặt cô biến sắc, giận dỗi nói: “Hoa Bá! Anh dám giễu cợt em! Đồ xấu xa!”
Cô ra vẻ tức giận đẩy Hoa Bá ra, chạy về cửa ra vào, đâm sầm vào một người đàn ông, đau điếng người!
Xấu hổ chết đi được! “Xin lỗi, thật xin lỗi!” Tử Tình dám khẳng định, gần như vậy thì người đàn ông này nhất định đã nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi! Cô vội vàng xin lỗi, lúc ngẩng đầu lên thì thời gian như dừng lại! Tử Tình kinh ngạc nhìn khuôn mặt kia, là khuôn mặt của một người đàn ông đang nhếch môi cười tà ác…
Chương 110: Ngày 15 tháng 1 – Tiền vi ước
Tử Tình nhất thời tái mặt, hoảng hốt không biết làm sao, chiếc áo khoác trên người cũng xộc xệch rơi xuống đất.
Âm thanh chiếc áo rơi rất khẽ, nhưng đối với Tử Tình mà nói thì nó lớn như tiếng chuông đồng, làm cô giật mình run rẩy.
“Anh…tôi…” Tử Tình không biết nên nói gì. Ánh mắt của Lôi Tuấn Vũ làm cho cô run rẩy. Dường như là mỉa mai, dường như l