
ả hộ chiếu, chứng minh thư, cả ví tiền cô đều không cầm đi. Cô nhóc đó sẽ không vô duyên vô cớ mà mất tích chứ?
Lôi Tuấn Vũ gọi điện thoại cho người nhà, bạn bè thậm chí cả Hoa Bá, ra vẻ nghe ngóng dò hỏi, mọi người đều nói không có tin tức gì của cô. Hắn ảo não, trong lòng không an ổn. Nhất là sau khi bị Hoa Bá nhạy cảm chất vấn một hồi thì hắn càng thêm khó chịu! Đàn bà của Lôi Tuấn Vũ ta, ngươi quan tâm làm cái quái gì?! Nhưng lúc này dù có nghĩ như vậy cũng không thể yên tâm hơn được chút nào.
Lôi Tuấn Vũ lái xe tà tà chạy trên đường không có mục đích, hắn cũng không biết hiện giờ mình muốn làm cái gì. Đột nhiên bóng dáng một cô gái lướt qua, Lôi Tuấn Vũ phanh két xe lại đỗ ở ven đường. Xe đi phía sau vì hắn đột ngột thay đổi phương hướng nên cũng vội phanh gấp lại, âm thanh chói tai vang lên trong đêm cực kỳ kinh tâm.
Lôi Tuấn Vũ vội vã hạ cửa kính xe xuống, nhìn vào bóng cô gái đó đang lên xe buýt. Không thể nào! Hình như là Tử Tình! Cô rất nhanh biến mất vào trong chiếc xe buýt đó.
Chiếc xe buýt ngược chiều với xe hắn, người trên xe quá nhiều, Lôi Tuấn Vũ quay đầu lại nhưng không nhìn thấy cô nữa. Bất chấp đèn đỏ phía trước, Lôi Tuấn Vũ khởi động xe, quay đầu xe lại đuổi theo.
Shit! Cảnh sát giao thông ở đâu chui ra vậy? Đã nửa đêm rồi! Lôi Tuấn Vũ đập lên tay lái! Hắn trơ mắt nhìn chiếc xe buýt kia dần đi xa, là xe số 202! Đi tới vùng ngoại thành! Chết tiệt! Cô gái kia là Lãnh Tử Tình sao?
“A Cường! Lập tức tra xem Tử Tình ở đâu! Ngay trong thành phố này! Chết tiệt! Sáng mai phải cho tôi câu trả lời! Tôi con mẹ nó nhìn thấy cô ấy lên xe buýt số 202!” Lôi Tuấn Vũ cơ hồ là gầm lên! Hắn không xác định cô gái kia có phải Lãnh Tử Tình hay không, Lãnh Tử Tình sao lại có khả năng đi xe buýt chứ? Nhưng vừa nghĩ đến hiện giờ cô có khả năng gặp nguy hiểm thì hắn cảm thấy bức bối toàn thân! Hắn phải lập tức tìm được cô!
Một người lớn trưởng thành, có tay chân, đầu óc như vậy, sao có thể mất tích được chứ? Là có ý định trốn chạy sao?
Đêm khuya, một mình Lôi Tuấn Vũ đứng bên cửa sổ hút thuốc. Hắn nhíu chặt mày lại, một giây cũng không giãn ra. Về đến nhà đã gần 2 giờ, hắn vẫn giữ tư thế đó. Đống đầu lọc thuốc trong gạt tàn đã nói rõ trong thời gian 2 tiếng vừa qua hắn không làm chuyện gì khác ngoài việc hút thuốc.
“Reng…” một tiếng, Lôi Tuấn Vũ nhanh chóng nhận điện thoại di động, bởi vì quá vội vàng nên tiếng “Alô” còn chưa kịp phát ra khỏi cổ họng, chỉ cử động môi một chút, có âm thanh ma sát rất nhỏ.
“Lôi Tổng, đã tra được rồi!” Giọng nói của A Cường.
“Nói!” Lôi Tuấn Vũ rất mau chóng tìm lại giọng nói của mình, hắn tựa hồ như nín thở.
“Bệnh viện Quốc Lệ có hồ sơ đăng ký nhập viện của tổng tài phu nhân!”
“Bệnh viện Quốc Lệ?” Lôi Tuấn Vũ có một dự cảm mơ hồ, ý muốn được lập tức nhìn thấy Lãnh Tử Tình mãnh liệt xâm chiếm vị trí chủ đạo trong đầu hắn. Cô làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì mà phải nhập viện?
“Ồ, Lôi tổng yên tâm, tổng tài phu nhân không bị thương tổn nào lớn, chỉ nằm viện vài ngày là xuất viện. Hình như chân bị thương nhẹ, không không không, à rạn xương, không nặng!” A Cường cực lực giải thích.
“Giờ người đang ở đâu?” Vội vàng hỏi.
“Hiện… chưa tra ra được ạ!” A Cường đầu đầy hắc tuyến, lão đại à! Mới có 2 giờ đồng hồ thôi, anh ta tra được ra nhanh như vậy đã là thần kỳ lắm rồi!
“Hai mươi phút sau gặp ở bệnh viện Quốc Lệ!” Lôi Tuấn Vũ ngắt máy, lập tức cầm áo khoác đi thẳng đến bệnh viện Quốc Lệ.
Bệnh viện Quốc Lệ.
“Tiểu Trương! Đằng kia có hai người nhà đến tìm một bệnh nhân tên Lãnh Tử Tình. Tôi đã bảo họ là bệnh nhân kia đã xuất viện rồi nhưng họ vẫn không đi. Tôi nhớ cô là hộ lý của bệnh nhân đó phải không? Cô xem, có muốn qua đó xem thế nào không?” Một vị hộ sĩ gọi cô gái tên Tiểu Trương đang ở trong phòng trực.
“Lãnh Tử Tình?” Tiểu Trương nghe rất quen tai. “Ồ, là bệnh nhân đó à? Được rồi, để tôi qua đó xem sao.”
Giây phút nhìn thấy Lôi Tuấn Vũ, tiểu Trương cả kinh trợn mắt há mồm! Hắn… Hắn…? Hắn là…
“Á!” Tiểu Trương sợ đến mức quay ngoắt đầu lại bỏ chạy! A Cường chưa kịp bước lên hỏi thì cô ta đã chạy đi rất xa rồi, ở hành lang đâm sầm vào bác sĩ Lâm đang trực ban.
“Sao phải hoang mang căng thẳng thế kia?” Lâm Quân Ninh nhíu mày nhìn Tiểu Trương mặt mũi trắng bệch, anh không thích nhất là người vội vội vàng vàng! Chắc lại có ca bệnh nghiêm trọng nào đây! Tố chất tâm lý không có, thật không hiểu mấy cô nhóc này làm thế nào mà trà trộn được vào đây làm việc!
“Bác… bác sĩ Lâm! Lãnh tiểu thư… đó… chồng… Quỷ!” Tiểu Trương run lập cập nói lắp bắp, còn không ngừng chỉ về phía đầu kia của hành lang, mặt cắt không còn giọt máu.
“Quỷ cái gì?! Cô đang nói cái quỷ gì thế? Bệnh nhân đang ở đâu?” Lâm Quân thở dài nói. Hắn nhìn dáng vẻ này của Tiểu Trương cũng rất hiếu kỳ không hiểu thương thế nào có thể doạ cô sợ hãi thành cái dạng này!
“Không phải… Không phải! Bác sĩ Lâm, cái vị Lãnh Tử Tình tiểu thư bị tai nạn xe hai hôm trước… anh còn nhớ không?” Tiểu Trương rút cuộc cũng hít thở được, nói năng lưu loát hơn nhiều.
“Thì sao?” Lâm Quân nhíu mày. Anh đương nhiên không quên cô gái bị