
ám.
Hắn lại còn nổi hứng hát bài “Không yên”, làm mọi người cười đến chảy nước mắt!
Lôi Tuấn Vũ không khỏi lắc lắc đầu, Thượng Phẩm Nhất thường xuyên đến mức độ này, cơ bản là đã nổi hứng rồi. Hôm nay nếu trời không mưa, người phải đến hẳn là phải đến rồi, có lẽ là bị kẹt giữa đường rồi.
Xem ra, hắn và La Viễn còn phải chống đỡ một lúc nữa.
“Lão Thượng, tôi vẫn không hiểu, anh nói phụ nữ, tắt đèn rồi đều giống nhau! Anh moi đâu ra tình thơ ý họa như vậy?” Lôi Tuấn Vũ cố ý truy vấn về vấn đề này, để Thượng Phẩm Nhất duy trì hưng phấn của anh ta.
Chương 359 : (Phiên ngoại) Người đẹp đến rồi.
Dịch: Benbobinhyen
“Lão Thượng, tôi vẫn không hiểu, anh nói phụ nữ, tắt đèn rồi đều giống nhau! Anh moi đâu ra tình thơ ý họa như vậy?” Lôi Tuấn Vũ cố ý truy vấn về vấn đề này, để Thượng Phẩm Nhất duy trì hưng phấn của anh ta.
Đàn ông trên bàn rượu, chủ đề bàn luận nhiều nhất, ngoại trừ làm ăn thì chính là phụ nữ! Hơn nữa, hai chủ đề này luôn luôn tác động qua lại lẫn nhau.
“Lão Lôi nha! Lúc anh còn trẻ, phụ nữ anh từng chơi đùa không hề ít hơn tôi! Anh hỏi tôi câu này, tôi quả thật lấy làm vinh hạnh nha! Phụ nữ, quan trọng nhất không phải là dáng người, mà là cảm giác. Vì sao tôi thích sinh viên?” Thượng Phẩm Nhất ra vẻ đạo mạo, chậm rãi nói, không chút đỏ mặt… “Thứ nhất, thuần khiết nha! Ha ha ha, điều này không cần nhắc lại nữa! Thứ hai, có văn hóa, có khí chất nha! Tôi cũng không giấu mọi người, tôi cảm thấy thích, nghe lời, tôi liền bao luôn. Khi nào chán rồi, thì đá cô ta, đổi người! Lão Lôi nha, thân phận, địa vị như chúng ta, thắt cổ chết ở một cái cây, rất không đáng! Lão Vương, các anh nói có phải không?”
“Phải đó! Có điều, lão Thượng, anh em chúng tôi không giống với anh! Anh chơi sinh viên, thì có chút không đúng đắn lắm! Tôi thích loại như thế nào? Thành thục, có hương vị! Cô ta càng mạnh, tôi càng thích! Cô ta càng có địa vị, khát vọng chinh phục của tôi càng mạnh. Loại phụ nữ này nằm dưới thân mình, nỗi khoái cảm đó quả là không bình thường nha! Lão Thượng, nếu không, anh cũng thử xem?” Vương Cần cười càng thêm càn rỡ.
“Tôi không có phúc hưởng thụ! Cái này chúng ta gọi là ‘mặc áo đội mũ, mỗi người thích một kiểu’!” Tiếng cười lan tràn khiến mấy người càng thêm hưng phấn.
Đúng lúc mọi người đang tán chuyện vui vẻ, một phụ nữ trang điểm tỉ mỉ bước vào phòng bao. Mái tóc dài xõa sau lưng, lộ ra cần cổ mảnh khảnh. Mặc một bộ sườn xám màu hồng nhạt, có thêu một bông mẫu đơn lớn, vô cùng quyến rũ gợi cảm. Tà váy rất dài, nhưng lại xẻ ở trên đùi, khi đi lại rất uyển chuyển, gợi cảm mê người.
Vương Cần vừa nhìn thấy, mắt lập tức sáng lên, reo lên: “Ôi, người đẹp, đi nhầm phòng hả?”
Vương Tranh lập tức đứng dậy, đi qua nghênh đón: “Người đẹp, có gì cần giúp?” Dáng vẻ nịnh đầm không có lời nào tả nổi.
Người phụ nữ này không giận mà cười, khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ, mặc dù có thể nhìn ra dấu vết tuổi tác nhưng rất biết cách giữ gìn nhan sắc, da thịt sáng bóng, lúm đồng tiền trên mặt như ẩn như hiện, khí chất rất tốt.
Thượng Phẩm Nhất lúc này mới nhận ra, vội vàng “Ai da” một tiếng, bối rối kéo quần lên, nhất thời dây lưng còn không tìm thấy. Vẻ mặt quẫn bách nhìn người phụ nữ vừa bước vào!
La Viễn nhìn thấy lập tức đứng dậy, nở nụ cười, nói: “Ai da, cục phó Lữ, hoan nghênh hoan nghênh! Em xem xem, bên ngoài mưa lớn như vậy, em nhất định tự mình đến, nếu sớm biết, lúc tan làm anh đã đi đón em, đâu đến nỗi đợi lâu như vậy?”
La Viễn hàn huyên vài câu, lập tức khiến mọi người hiểu ra, người phụ nữ này chính là người La Viễn muốn giới thiệu cho hai anh em nhà họ Vương, là Lữ Mi ở Cục quản lý công thương. Người phụ nữ này năm nay đã gần bốn mươi tuổi, nhưng giữ gìn nhan sắc rất tốt, thoạt nhìn mới chỉ có hơn ba mươi. Có điều trong giới chức sắc cũng khá là đắc ý. Đã là Cục phó rồi.
“Ai da, em nói La tổng, em làm sao dám phiền anh chứ! Anh mời em, là vinh hạnh cho em rồi!” Giọng điệu này vừa nghe đã biết là người biết xã giao.
La Viễn cũng không khách khí, lập tức kéo cô ta giới thiệu với mấy vị đang ngồi. Lôi Tuấn Vũ phát hiện, lúc cô Lữ Mi này bắt tay với hai anh em nhà họ Vương, ánh mắt không ngừng đưa qua đưa lại. Giữa đàn ông và đàn bà, nếu có ý định, có thể không cần quá lâu, chỉ cần gặp mặt là sẽ biết được.
Có đôi khi thật đúng là kỳ lạ. Có người nói đàn ông mê sắc. Kỳ thật, tục ngữ nói, ruồi bọ bâu vào quả trứng hở. Trên cơ sở không có bất kỳ ép buộc nào, người đàn ông có ý định sẽ chủ động thăm dò người phụ nữ mà họ vừa lòng, yêu mến, mà người phụ nữ có ý định sẽ chủ động lại gần, bị hút lại. Đây là sự tâm đầu ý hợp của nam sắc và nữ sắc.
Lôi Tuấn Vũ dễ dàng có thể nhìn ra, hôm nay người đói khát không chỉ có hai anh em nhà họ Vương, người phụ nữ này cũng có ý định mà đến. Bọn họ tuyệt đối sẽ không phải là tình yêu sét đánh, tuyệt đối là có dự tính từ trước, ai cũng có nhu cầu.
“Mọi người đang nói chuyện gì mà vui vẻ vậy?” Lữ Mi cười hì hì nhìn khắp phòng một lượt, đặc biệt là lưu lại trên người Thượng Nhất Phẩm lâu hơn một chút, ánh mắt còn đảo qua đảo lại ở bàn tay đang kéo quần lên của