
ằng em đi chơi cùng với một người bạn đang thất tình.”
“Ai?”
“Ai cái gì?”
“Nói là tôi đi cùng với ai?”
“Chọn Tát Bối Nhi đi! Cô nàng ấy hẳn là thường xuyên thất tình!”
Lãnh Tử Tình không thể không bội phục tư duy của Lôi Tuấn Vũ, suy nghĩ của anh ta vậy mà thật chu toàn. Rốt cuộc cô cũng có thể được tự do, nghĩ đến đây Lãnh Tử Tình liền có chút hưng phấn.
Nhìn thấy trong ánh mắt Lãnh Tử Tình phát ra ngọn lửa, tâm tình của Lôi Tuấn Vũ ngược lại có chút không thoải mái. Cô vội vã muốn rời khỏi anh như vậy sao? Nhà của anh không ấm áp chút nào sao?!
Chương 72 – 73
Chương 72: Ngày 5 tháng 1 – Ban đêm
Hiệp nghị mới bắt đầu có hiệu lực. Lãnh Tử Tình cực kỳ vui vẻ, ngày mai sẽ được chuyển ra ngoài. Lôi Tuấn Vũ đã nói là sẽ sắp xếp, vì vậy cô khá là mong chờ.
Mở máy tính lên mạng, Lãnh Tử Tình làm những công việc như thường ngày. Đột nhiên, hình avatar của Hoa Bá nhảy ra.
Hoa Bá: Tử Dạ, ngày hôm nay tốt chứ?
Lãnh Tử Tình cười cười, trả lời: Không việc gì, tôi rất tốt. Cảm ơn anh.
Hoa Bá: Ngày hôm qua tôi và cô gái kia không hề xảy ra chuyện gì hết.
Lãnh Tử Tình sửng sốt, ngày hôm qua hình như anh ở cùng với Chu Chu thì phải, không hề xảy ra chuyện gì? Cho dù không hề xảy ra chuyện gì thì cũng nói với cô làm gì chứ? Không khỏi có chút ngây ngẩn.
Cũng không biết phải trả lời thế nào cho phải, Lãnh Tử Tình đành phải lên tiếng ứng đáp: Uhm.
Hoa Bá: Em không tin tôi sao?
Lãnh Tử Tình càng thêm buồn bực: Tin chứ.
Thật sự không hiểu anh ta phải giải thích những chuyện này với mình làm gì nữa.
Hoa Bá: Ha ha. Lời đề nghị của tôi em đã suy nghĩ chưa?
Lãnh Tử Tình lập tức tỉnh táo tinh thần: Cũng đang cân nhắc.
Hoa Bá liền ngạc nhiên vui mừng: Thật ư? Vậy tốt quá! Chờ đón em bất cứ lúc nào! 139xxxx521, đây là số điện thoại của tôi. Suy nghĩ xong rồi thì gọi cho tôi nhé.
Lãnh Tử Tình cười: Được.
Hoa Bá: Không nói cho tôi biết số di động của em à?
Mặc dù bọn họ trò chuyện với nhau đã vài năm, nhưng Lãnh Tử Tình cũng chưa bao giờ cho đối phương biết số điện thoại của mình. Cô là người luôn tách bạch rõ ràng giữa thế giới trên mạng và cuộc sống thực tế ngoài đời.
Nghĩ nghĩ, cô vẫn viết ra câu trả lời uyển chuyển: Tạm thời để tôi suy nghĩ thêm đã, tôi sẽ gọi điện cho anh!
Hoa Bá gửi qua một biểu tượng mỉm cười: Không quấy rầy em sáng tác nữa. Nhớ kỹ, Tử Dạ, nếu gặp khó khăn bất cứ lúc nào cũng có thể tìm tôi.
Oạch.
Lãnh Tử Tình: Tôi biết rồi, cảm ơn anh!
Lời nói của Hoa Bá khiến cô cảm thấy thật ấm áp. Một người bạn tốt nhiều năm như vậy, cho dù hiện giờ có thay đổi giới tính, nhưng cô hiểu anh vẫn giống như anh trai của mình vậy. Chỉ là vừa mới gặp mặt người thật nên vẫn còn có chút xa lạ mà thôi.
Nha, mười giờ bốn mươi rồi, nhanh chuẩn bị đi ngủ! Lãnh Tử Tình vội vàng đi vào phòng vệ sinh, rửa mặt.
Tắt hết đèn trong phòng, đột nhiên phát hiện có ánh sáng hắt ra từ khe cửa thư phòng.
Lòng hiếu kỳ nổi lên, cô lặng lẽ tiến đến gần cửa thư phòng, xuyên qua khe cửa nhìn thấy Lôi Tuấn Vũ đang nói chuyện điện thoại. Tiếng nói rất nhỏ, nhưng có vẻ như đang cười: “Ngoan, ngày mai anh tới đón em. Ha ha…”
Làm cái mặt quỷ chế giễu, Lãnh Tử Tình vội vàng chạy về phòng ngủ của mình. Ahhhhh! Xem ra cô dọn ra ngoài là đúng rồi, nếu không một con bò sữa thứ hai lại chuẩn bị tới trước mặt mình diễu võ dương oai! Thật sự là đau đầu!
Nhanh chóng nằm úp xuống, gặp gỡ Chu Công quan trọng hơn! Thần mã Lôi Tuấn Vũ hay “nhũ thần” nào đó đều chỉ là mây bay! [Chị Tình thật là dễ thương! :))'>
Nửa đêm, Lãnh Tử Tình ho khan hai tiếng, bị chính mình đánh thức. Bật đèn lên, nhìn đồng hồ, mới chưa đến hai giờ sáng.
Rất ít khi thức dậy vào giờ này. Sao tự nhiên hôm nay lại vậy?! Ngủ không sâu hay là làm sao?
Cảm thấy miệng khô lưỡi khô, Lãnh Tử Tình lặng lẽ mở cửa phòng ra, lần mò trong bóng tối đi xuống bếp, rót cốc nước, xoay người bỗng dưng nhìn thấy một bóng đen cao lớn đứng ở cửa, sợ tới mức cô phun hết toàn bộ nước đang ngậm trong miệng ra ngoài!
Khụ khụ khụ! Lãnh Tử Tình bị sặc đến độ chảy cả nước mắt!
Anh ta không phải là cố ý đấy chứ! Đêm hôm khuya khoắt không đi ngủ, đứng ở chỗ này hù dọa người ta làm cái gì?!
“Sao lại không mở đèn lên?” Lôi Tuấn Vũ đưa tay bật đèn, buồn cười nhìn bộ dáng bị nghẹn bất thành của Lãnh Tử Tình hỏi.
“Anh… Tôi…” Lãnh Tử Tình vẫn là không thể nói chuyện trôi chảy.
“Em muốn uống nước?” Lôi Tuấn Vũ nhìn chén nước trong tay cô.
Lãnh Tử Tình cảm kích, ra sức gật đầu. Nhưng mà hiện tại cô tuyệt không còn khát nữa.
Vừa muốn nâng chiếc chén lên cất đi, đã bị Lôi Tuấn Vũ tiếp lấy, ngửa đầu uống một ngụm hết sạch.
Lãnh Tử Tình sững sờ ngây người, trời ạ! Chỗ đó, nước bọt của cô… Ôi trời! Anh ta uống luôn cả nước bọt của cô!
Lôi Tuấn Vũ thấm thấm môi, nói: “Tôi cũng khát. Có thể là bữa tối ăn mặn. Em cũng vậy à?”
Một câu nhắc nhở Lãnh Tử Tình khiến bụng cô cũng theo đó kêu lên ùng ục. Trời ạ! Khó trách, nửa đêm lại thức dậy, hóa ra cô căn bản là chưa ăn tối!
“Ah, tôi còn chưa ăn bữa tối, chắc bây giờ sẽ làm tạm một cái gì đó ăn.” Lãnh Tử Tình nhỏ nhẹ nói. Vừa nói xong lại càng cảm th