
trí chủ biên lại nhàn rỗi như thế này?
Cô hiếu kỳ cầm điện thoại lên, bấm một số, kết nối rồi, là A Dương.
“Lãnh chủ biên ạ? Có chuyện gì căn dặn sao ạ?” Giọng A Dương lập tức truyền đến.
Lãnh Tử Tình đáp một tiếng, vội vàng trả lời: “Ủa, A Dương, hôm nay không có ai tìm tôi à?”
“Không có ạ, Lãnh chủ biên.”
“Vậy… không có việc gì phải báo cáo cho tôi sao?” Lãnh Tử Tình vẫn chưa cam tâm.
“Vâng, không có ạ, Lãnh chủ biên.” Hiển nhiên là A Dương rất tận tụy với nhiệm vụ của mình.
“Ồ…” Lãnh Tử Tình thất vọng nhìn điện thoại, cô vốn nghĩ hôm nay điện thoại hỏng rồi, bấm đại một số, không ngờ lại kết nối nhanh như vậy. Hơn nữa, sự thực chứng minh, công việc của cô thật sự rất nhàn rỗi.
Giờ tan sở. Lãnh Tử Tình xem tư liệu của nhà xuất bản cả một ngày. Nếu như Hoa Bá không có một chút thành tựu, thì phỏng chừng Lãnh Tử Tình có thể phát khùng lên rồi.
Ngồi ở trong xe của Hoa Bá, Lãnh Tử Tình cứ rầu rĩ không vui.
“Làm sao mà nhăn nhó thế? Trong người không thoải mái à?” Hoa Bá đương nhiên không bỏ qua thần sắc buồn chán không che đậy của cô.
“Không có.” Lãnh Tử Tình chán đến không buồn nói chuyện.
“Vậy sao nào? Chủ biên đại nhân của tôi?” Nụ cười của Hoa Bá tràn đầy sủng nịnh.
Chương 88: Ngày 8 tháng 1 – Tình cờ gặp gỡ
“Hoa Bá, có một vấn đề tôi nghĩ mãi mà vẫn không thông.” Lãnh Tử tình giơ một cánh tay lên bóp trán, từ từ nói.
“Oh? Em nói đi!” Hoa Bá liền nghiêm túc hẳn lên.
Lãnh Tử Tình nhìn sang anh chàng tài xế đang ra vẻ rất nghiêm nghị, chậm rãi nói từng chữ một: “Anh thật sự là muốn tuyển tôi vào làm chủ biên hay sao?”
Ngẩn người sửng sốt, Hoa Bá đáp lại: “Of course!”
“Vậy chủ biên bình thường phải làm những gì? Anh đừng nói với tôi, chủ biên chỉ ngồi ở trong văn phòng đọc báo, nhàn nhã ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ đó nha!”
“Ồ, hoá ra là chuyện này!” Hoa Bá lấp liếm: “Hôm nay không có việc gì làm sao? Aizzz, đều là do bình thường mấy vị phó chủ biên rất có năng lực đây mà! Về tôi sẽ nói chuyện với bọn họ, sao lại cứ tiếm hết quyền như vậy! Sao lại có thể làm hết công việc của chủ biên như thế chứ! Yên tâm đi!”
Lãnh Tử Tình nhìn không ra bộ dáng nghiến răng nghiến lợi của Hoa Bá có gì khác thường. Lẽ nào mọi việc thật sự giống như anh nói sao? Là bọn họ đều làm hết công việc của cô sao? Là do bọn họ đều đã quen với tình trạng không có chủ biên lâu lắm rồi sao?
“Được rồi, đến phía trước thì dừng xe lại nhé, em muốn tản bộ chút!” Lãnh Tử Tình vẫn rầu rĩ nói.
Hoa Bá ngừng xe, Lãnh Tử Tình khoác áo vào, xuống xe.
Ngoài trời tuyết vẫn đang bay lất phất, không lạnh chút nào, làm tâm tình của cô sáng sủa lên không ít.
Những cửa tiệm ven đường đều là shop quần áo, cô không hứng thú rẽ vào xem. Khách đi đường rất ít, ngược lại quán lẩu đối diện lại có không ít người.
Cứ đi bộ lững thững như vậy, một cửa hàng mỹ nghệ thu hút sự chú ý của cô. Ngắm nghía những đồ gỗ chạm khắc phía trong, cô động tâm, vừa định bước vào xem, nhưng lại không muốn mua gì, cô do dự…
“Muốn vào xem à?” Giọng của Hoa Bá đột ngột vang lên phía sau không hề báo trước, làm cô giật nảy mình.
Hoa Bá cười giễu: “Sao thế? Xem em bị doạ nhảy dựng lên kìa!”
“Sao anh lại theo em tới đây?” Lãnh Tử Tình quả thật bị anh làm cho hồ đồ rồi. Cô vừa đi dạo phố lâu như thế, vậy mà sao lại không phát hiện ra anh đi theo đằng sau? Cô cứ nghĩ anh về rồi. Cô nhớ lúc mình xuống xe đã nói tạm biệt anh rồi mà nhỉ? Anh đi đường đều không nói chuyện gì sao?
Cô quay phắt đầu lại nhìn con đường mình vừa đi qua. Ha! Quả nhiên là hai hàng dấu chân rõ mồn một! Thật muốn chết quá đi!
“Em đó nha, thể nào cũng có ngày bị người ta đem bán cho xem, mà em cũng sẽ không biết là do người quen gây án đâu!” Hoa Bá nắm lấy khuỷu tay cô kéo vào trong cửa tiệm.
Trong góc cửa tiệm có một cô gái đang ngồi, cô cũng không vì có khách tới mà vội vội vàng vàng nịnh nọt chào hỏi, vẫn cứ ngồi yên một chỗ, không hỏi gì cũng không giới thiệu hàng.
Lãnh Tử Tình thầm khen ngợi thái độ này. Cô không thích vừa vào shop là bị nhân viên lôi kéo đi xem hết thứ này đến thứ nọ, một chút không gian tự do cũng không có.
“Những món này đều là ba phần do thủ công đẽo gọt, còn lại bảy phần là do thiên nhiên tạo thành.” Những đồ chạm khắc ở đây rất hợp nhãn Lãnh Tử Tình. Đa số đều là hình dáng tự nhiên vốn có, chỉ đẽo gọt sửa sang lại một chút mà thôi. Rất ít món giống mấy tác phẩm nghệ thuật được đẽo gọt tỉ mỉ.
Một món điêu khắc màu trắng ngà nhỏ nhắn tinh xảo thu hút sự chú ý của Lãnh Tử Tình, cô bất giác dừng chân lại ngắm nghía. Đây là một khúc gỗ có hình dáng khá là kỳ quặc, được người điêu khắc đặt ngược lại. Phần rễ nhô lên, thoạt nhìn giống như con voi con đang ngửa mặt cong vòi hướng lên trời. Đứng bên cạnh là một con vật nhìn giống như chim mà không phải chim. Thần thái thì giống, nhưng nhìn kỹ lại không giống cho lắm.
Ý tưởng sáng tạo nhất là ở giữa hai vật nọ hình thành một đường hình cung bao quanh lại kín kẽ không một chỗ hở, người điêu khắc muốn biến nó thành một cái ống đựng bút, thế là hai tiểu gia hoả kia một tả một hữu trở thành Trương Long, Triệu Hổ hộ giá.