
, cố ý kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Tuấn Vũ nheo mắt, thu tay lại. Cô ta còn giả bộ rụt rè cơ đấy! Tối hôm trước cả người cô còn chỗ nào hắn chưa sờ qua đâu? Nếu nói cho cô biết, thì có khi cô phải tìm lỗ nẻ nào dưới đất mà chui xuống mất!
Nhớ lại cảm giác tiếp xúc da thịt trơn mềm đó, Tuấn Vũ đột nhiên cảm thấy gượng gạo, ánh mắt bất giác liếc nhìn lên cổ cô…
Chương 93 – 94
Chương 93: Ngày 11 tháng 1 – Sắc tình
Nhớ lại cảm giác tiếp xúc da thịt trơn mềm đó, Tuấn Vũ đột nhiên cảm thấy gượng gạo, ánh mắt bất giác liếc nhìn lên cổ cô…
Lãnh Tử Tình mặc một cái áo lông cừu cổ chữ V, để lộ ra chiếc cổ mảnh khảnh, chỗ hõm nơi xương quai xanh làm cho người ta kích động muốn hôn xuống.
Lôi Tuấn Vũ khẽ ho một tiếng, nói: “Tối nay em lại phải về chỗ tôi ở đấy!”
“Tôi biết rồi.”
Sau đó hai người trầm mặc. Lãnh Tử Tình nằm lên giường, cảm giác hắn dường như còn muốn nói gì đó.
Cho đến sáng hôm sau, Tử tình mới ngộ ra được bộ dáng muốn nói lại thôi của Tuấn Vũ là do đâu.
Cô thật sự bội phục hắn! Hắn có phải hay không một ngày thiếu đàn bà là không sống nổi?
Đêm qua khi hắn lái xe đưa cô về nhà, cô suýt nữa quên mất trong nhà này còn có người khác tồn tại.
Hơn nữa, không chỉ có Cổ Dương, mà còn nhìn thấy một cô gái khác! Không cần nói cũng biết, là phụ nữ của Tuấn Vũ. Tử Tình chỉ cần liếc thoáng qua bộ ngực hàng khủng của cô ta là đoán ra ngay.
Tuấn Vũ vừa vào nhà đã nhắc cô: “Đi ngủ sớm chút đi! Có chuyện gì cứ nhắm mắt làm ngơ!”
Cô rút cuộc cũng hiểu ra, tại sao Lôi Tuấn Vũ vẫn chưa muốn kết hôn. Không phải hắn không muốn, mà phỏng chừng không có nữ nhân nào có thể chịu được cảnh ba người thế này! Cô càng ngày càng lĩnh hội được mức độ gian khổ của nhiệm vụ này!
“Cốc cốc cốc!” tiếng gõ cửa làm Tử Tình đang ngây người giật mình tỉnh lại.
“Ai vậy?”
“Tử Tình! Là tôi, Cổ Dương đây.” Bên ngoài vọng vào tiếng Cổ Dương.
Mới sáng sớm, hắn tìm cô đơn giản chỉ có một việc duy nhất, Tử Tình ai oán nghĩ bụng.
“Chuyện gì thế?” Cô miễn cưỡng lên tiếng.
“Mở cửa đi rồi nói!” Giọng Cổ Dương ẩn chứa ý cười.
Tử Tình miễn cưởng đi ra, mở cửa.
Một soái ca cao lớn đứng tựa cửa, nhưng cô vốn dĩ không có tâm trạng nào mà ngắm nghía. Trăm phần trăm là hắn coi cô như giúp việc rồi, gọi cô sớm thế này không ngoài chuyện bảo cô nấu bữa ăn sáng cho hắn thì còn có thể là việc gì nữa.
“Tử Tình, hoan nghênh em đã trở về. Hôm qua về muộn quá, chưa kịp đến chào em.” Cổ Dương cười nịnh.
“Ồ, không cần khách sáo vậy đâu. Tìm tôi có chuyện gì không?” Tử Tình trợn to đôi mắt vô tội nhìn Cổ Dương. Cầu cho hắn không nói chuyện bữa sáng, cô cực không thích cảm giác bị đem làm nô dịch.
“Tử Tình, em có biết mấy ngày này không có em ở đây, tôi sống sót thế nào không?” Cổ Dương bày ra bộ mặt giống như mình bị ngược đãi phi nhân đạo.
“Ờ?” Tử Tình nhướn mày, chuẩn bị nghe hắn ca cẩm.
“Tôi quả thực ba bữa không được ăn no, ngày nào bụng cũng đói meo! Tử Tình, sau này đừng rời bỏ tôi nữa có được không?” Cổ Dương khoa trương giang rộng đôi tay ra, nhào về phía Tử Tình.
“Á!” Tử Tình cuống quít luồn qua cánh tay hắn chui ra ngoài, đứng ở cửa trừng mắt nhìn hắn: “Rồi rồi, đừng làm loạn nữa, tôi đi nấu bữa sáng là được chứ gì! Thật là khoa trương quá đi!”
“Ha ha ha!” Cổ Dương vui vẻ cười to, “Vẫn là Tử Tình của tôi tốt nhất! Tôi muốn ăn cháo ngũ cốc…”
“Cổ Dương! Anh làm ơn tỉnh lại đi! Tôi mới là đầu bếp! Sáng nay ăn trứng luộc!” Tử Tình cáu kỉnh nói. Thật ra, cô định nấu cháo ngũ cốc, nhưng vừa nghe hắn lảm nhảm vậy, cô liền nảy sinh một tư tưởng chống đối. Hắn muốn ăn, cô sẽ không nấu!
Cổ Dương nhìn cái cằm vênh lên tự đắc của Tử Tình, không khỏi cười ngoác miệng. Lần sau, hắn phải nhớ nhắc nhở bản thân, nhất định phải nói ngược lại ý muốn ban đầu. Cổ Dương nhận ra tính cách của cô nhóc này, hắn cơ hồ mò mẫm đã tìm được đường đi.
Hôm nay vừa thức dậy, ra khỏi phòng, hai giây sau hắn đã nhào lên gác, chạy tới phòng cô, chẳng phải là để bái tế Miếu Ngũ Tạng của hắn hay sao? Cổ Dương hắn không có tật xấu nào, có điều chỉ cần tóm được dạ dày hắn, thì dù muốn cái mạng nhỏ này, hắn cũng có thể cho.
Lãnh Tử Tình ngẩng cao đầu xăm xăm đi thẳng vào phòng bếp. Không ngờ vừa đi đến cửa thì nghe thấy tiếng thở dốc của một đôi nam nữ.
Cô hiếu kỳ nhìn quanh một lượt, không có ai cả.
Cô ngẩng đầu trừng mắt nhìn cửa phòng Lôi Tuấn Vũ trên gác, thở ra một hơi. Aizzz! Thật là! Cổ Dương thì đang đứng ở cửa phòng cô rồi, vậy âm thanh này nhất định là tiếng của Lôi Tuấn Vũ! Cánh cửa kia thật không có tính cách âm gì cả.
Cô ở dưới phòng khách mà cũng có thể nghe thấy âm thanh, đúng là không muốn cho người khác sống nữa mà!
Tâm hồn thuần khiết của cô đã nhanh chóng bị làm vấy bẩn rồi nha!
Nhắm mắt lại, bịt chặt tai, Lãnh Tử Tình tiếp tục đi vào bếp. Hừ, lời nói của Lôi Tuấn Vũ thật là linh nghiệm: Nhắm mắt làm ngơ!
Đi vào bếp, Tử Tình đột nhiên phát hiện âm thanh kia không những không nhỏ lại, mà ngược lại càng rõ ràng hơn, dù cô lấy tay bịt chặt tai đến thế nào cũng không có tác dụng.
Mở choàng mắt ra, Lãnh Tử Tình chết đứng!
Hai thân thể l