Khoảng Cách Tình Yêu

Khoảng Cách Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326502

Bình chọn: 10.00/10/650 lượt.

quản công việc của ba mình, mình không để cho ông ta đắc ý đâu – Thục Quyên cương quyết nói.

– Nhưng mà Quyên ở đây thật sự rất nguy hiểm, về bên đó tốt hơn – Bảo Phương lo lắng nói.

– Ở đâu cũng vậy thôi – Thục Quyên lắc đầu – Nếu hắn ta muốn giết người, dù mình ở đây tham gia dự án hay về bên đó, hắn cũng sẽ không tha cho mình.

Thục Quyên nắm tay Bảo Phương, nhìn cô đầy hi vọng nói:

– Mình đã để lại di chúc, người thừa kế sẽ là Phương. Dù mình có chết, tài sản đó vẫn không thuộc về hắn ta.

– Quyên sẽ không có chuyện gì đâu, mình và mọi người sẽ bảo vệ Quyên. Sẽ không để chuey65n này lập lại lần nữa đâu – Bảo Phương trấn an bạn.

– Thật ra, phần di chúc này sẽ giữ mạng sống cho mình. Nếu mình chết, tài sản sẽ thuộc về người khác, hắn sẽ lo ngại mà không giết mình.

Bảo Phương nghe vậy gật đầu, cô vỗ vai Thục Quyên mĩm cười. Cô đã có thể thấy một Thục Quyên trưởng thành, biết suy nghĩ thấu đáo, không còn là một cô bé nhút nhát. Cô thấy Thục Quyên đổi khác từ ngày ra nước ngoài.

Bảo Phương từ giả Thục Quyên ra về, vừa ra bên ngoài đã thấy một chiếc xe màu đen đậu bên đường, cô vừa bước ra thì cửa xe cũng vừa mở. Lăng Phong bước xuống xe, dáng vẻ cao dỏng dạc đầy tự tin , ánh mắt cậu nhìn Bảo Phương thật nhẹ nhàng đầy yêu thương.

– Sao anh biết em ở đây – Bảo Phương hơi ngạc nhiên chớp mắt hỏi.

– Dễ đoán mà. Lên xe đi, anh đưa em đi – Lăng Phong trả lời, cậu không nói sẽ đưa cô đi đâu, mặc cho cô quyết định.

Bảo Phương không chần chừ, cô ngồi vào xe của Lăng Phong, mắt xa xăm nhìn ra bên ngoài. Lăng Phong cũng im lặng bên cạnh chờ đợi cô sẽ đưa ra yêu cầu đối với mình. Xe lăn bánh được một lúc, cuối cùng Bảo Phương quay đầu nhìn Lăng Phong nói:

– Chúng ta thi đấu một trận đi, người thắng có thể yêu cầu đối phương làm một việc. Mục tiêu sẽ do đối phương chọn.

Lăng Phong quay mặt nhìn Bảo Phương thật chậm, thật lâu mới nói:

– Được. Em chọn địa điểm đi.

Bảo Phương liền đưa Lăng Phong đến một con đường vắng, chỉ có ánh đèn mờ ảo mà thôi. Lăng Phong cũng biết, Bảo Phương sẽ không chọn cách thi đấu mà bản thân cô sẽ thua cuộc, cậu chờ đợi cách thức thi đấu của cô. Dù sao thì cô yêu cầu gì, cậu vẫn sẽ vì cô mà thực hiện.

– Súng của anh đâu?

Lăng Phong cúi người vén chiếc quần tay của mình lên, kéo tất xuống để lộ một khẩu súng nhỏ, rút ra đưa cho Bảo Phương.

– Đưa ra mục tiêu của anh đi – Bảo Phương đón cây súng trên tay Lăng Phong nói.

Lăng Phong đưa tay vào túi, lấy ra một đồng xu nhỏ. Sau đó cậu búng mạnh đồng xu lên cao. Bảo Phương giơ súng lên không chút chần chừ bắn.

– Đưa ra yêu cầu của em đi.

– Anh còn chưa thi mà – Bảo Phương nhếch miệng cười đáp – Anh không nghĩ em sẽ đưa ra yêu cầu đó với anh nữa sao.

Lăng Phong hơi khựng lại, yêu cầu đó của cô chính là chỉ ra hung thủ đã sát hại ba cô. Nhưng hiện tại vẫn không thể cho cô biết được. Lăng Phong đành nói:

– Được, vậy đưa ra mục tiêu của em đi.

– Em….

– Sao…- Lăng Phong lờ mờ đoán ý định của cô nhưng cậu không khỏi bàng hoàng khi nghe cô nói.

– Mục tiêu em muốn anh bắn là tim em – Bảo Phương nhìn cậu không chớp mắt trả lời.

Chuơng 7 : (tt – 5)

– Gì …- Quá bất ngờ, Lăng Phong khẽ nhíu mày kêu lên.

– Em nói, mục tiêu em muốn anh bắn chính là nơi đây – Cô chậm rãi đáp rồi dùng tay chỉ vào ngực trái của mình, nơi trái tim cô đập đều đặn và ấm áp, cô nói một cách bình thản như thể viên đạn xuyên qua tim cô vẫn không gây tổn hại nào.

– Em đừng đùa giỡn như vậy – Hai vành môi của Lăng Phong giật giật, gương mặt đầy giận dữ, cậu biết Bảo Phương không nói đùa, cũng biết tính cách của cô rất ngang bướng và cố chấp. Đã làm gì thì sẽ làm đến cùng, nhưng không nghĩ đến việc cô có thể đặt cuộc bằng tính mạng của mình.

Có lẽ cái chết của ba Thục Quyên càng khiến cho Bảo Phương nhớ lại cái chết của ba mình, càng muốn truy tìm hung thủ giết ba cô, bất chấp cả mạng sống, dùng nó uy hiếp cậu. Lăng Phong chợt thấy hối hận vô cùng, hối hận vì đã chấp nhận thi đấu với cô.

– Em không hề đùa giỡn – Bảo Phương nhìn Lăng Phong với ánh mắt nghiêm nghị đáp.

– Thà là em dùng súng bắn anh, còn hơn là đem tính mạng của mình ra đe dọa anh – Lăng Phong tức giận gắt lên, hai bên thái dương cảm thấy đau âm ỉ, khó chịu vô cùng.

– Em chỉ muốn cùng thi đấu với anh thôi, đây là quy tắc cuộc chơi mà – Bảo Phương dửng dưng nói.

Cô đứng yên lặng, ánh mắt nhìn Lăng Phong không hề dao động dù chỉ một giây.

– Anh không muốn tham gia vào cuộc thi điên rồ này – Lăng Phong xoay người bỏ đi.

– Tách….tiếng lên đạn vang lên khiến tim Lăng Phong giật thót một cái, không khỏi sợ hãi quay người lại. Nhưng lại nhìn thấy nụ cười của Bảo Phương :

– Sao vậy, chẳng phải anh muốn bỏ đi hay sao. Tưởng em tự chĩa súng vào mình để uy hiếp anh à.

– Em chỉ là muốn anh thua, được anh nhận thua – Lăng Phong chạy đến ôm chầm lấy cô vào lòng, cậu đặt cằm của mình lên đầu cô thều thào, trong giọng vừa chứa sự giận dữ cùng sự bất lực trước người con gái cậu yêu hơn cả sinh mạng mình – Nói đi, em muốn anh làm gì, em muốn anh nói cái gì, anh sẽ làm, sẽ nói tất cả. Đừng dùng tính mạng của em u


Insane