Insane
Khoảng Cách Tình Yêu

Khoảng Cách Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325701

Bình chọn: 9.00/10/570 lượt.

lình lệch khỏi nòng súng. Nhưng hắn không ngờ là khẩu súng vừa rơi khỏi bàn tay phải của Bảo Phương đã nhanh chóng chuyển sang tay kia của cô, tiếp tục chỉa về phái hắn ta.

Vẫn không có chút lo sợ nào cả, hắn ta còn bình thản cho tay vào túi rút ra một điếu thuốc bắt đầu châm lửa, chậm rãi tận hưởng hương vị thuốc.

Bảo Phương vẫn chĩa súng vào hắn ta, cô không dám chớp mắt lấy một giây, bời vì cô biết, chỉ cần một giây ngắn ngủi cũng đủ để hắn ta phản kích lại cô.

– Dù em là cảnh sát, nhưng cũng không thể tùy tiện nổ súng được. Em làm vậy chỉ càng làm cho mọi chuyện phức tạp thêm thôi.

Nói xong hắn ta búng điếu thuốc đang hút dở về phía Bảo Phương, cô lách người tránh né, ngay giây phút này, hắn ta vươn tay đến chộp lấy tay cầm súng của cô, nhanh chóng khống chế cô. Một tay nắm tay cầm súng của cô khống chế khiến khẩu súng rơi cái cạch xuống đất, một tay đưa tay lên bóp ngay cần cổ của cô.

Hắn ta lắc đầu cười cười bảo:

– Chỉ cần anh bóp mạnh một cái, cái cần cổ xinh đẹp này lập tức bị gãy lìa.

Vừa nói xong hắn ta đưa mũi tới gần hít một hơi thưởng thức mùi hương tỏa ra từ cơ thể cô.

Toàn thân Bảo Phương bị một cơn ớn lạnh đến buồn nôn.

Demos liền hôn nhẹ vào cổ cô rồi từ từ di chuyển xuống xương quai xanh của cô. Bảo Phương tức giận đến rung người.

Bình tĩnh …bình tĩnh ….

Bảo Phương tự nhắc nhở mình như vậy. Cô cần bình tĩnh để tìm cách thoát khỏi sự khống chế của hắn ta.

“ Con người thường tự đưa mình đi vào sự hỗn loạn, càng hỗn loạn thì càng bế tắc” – Giọng Lăng Phong vang lên trong đầu cô.

“ Nếu như em bị anh khống chế, chỉ biết tìm cách đẩy mà không biết chặn tay anh lại. Cũng giống như khi anh giơ dao lên chém về phía em, em chỉ biết giơ dao lên chống đỡ mà không biết lách thân phản lại cho anh một dao”

Bảo Phương bèn dùng bàn tay không bị khống chế của mình, dùng ngón cái luồn vào trong bàn tay đang bóp cổ của cô, nhanh chóng chụp lấy ngón tay cái của Demos bẻ ngoặt ra sau khiến hắn ta đau đớn rên lên một tiếng. Bảo Phương nhanh chóng thoát khỏi sự khống chế của Demos.

Nhưng đối phương không phải là kẻ đơn giản , hắn ta nhanh chóng nắm lấy tay cô định tiếp tục khống chế, nhưng Bảo Phương đã thuận thế vung tay bẻ ngoặt tay hắn ra sau.

Demos định đẩy tay cô ra thì bên tay kia, cô đã bấu tới xương sống của hắn.

Trông một giây đó, Demos tựa như bị điện giật, xoay người tránh khỏi.

Bảo Phương luền lộn một vòng chộp lấy khẩu súng lần nữa chĩa về hướng hắn, lần này cô không chút do dự lên nòng súng. Cả người cô thở dốc.

Đây là lần đầu tiên Demos có biểu cảm khác ngoài vẻ lười biếng và giễu cợt, ánh mắt hệt như một lưỡi dao, đáng sợ đến nỗi Bảo Phương đã nghĩ rằng, ánh mắt cũng có thể giết người.

– Thật đáng sợ. Em muốn bọp nát cột sống anh sao? Đốt xương cổ thứ sáu và thứ bảy của con người ta là chỗ dễ dàng bị bẻ gãy nhất sau xương ngón tay. Thật may mắn là động tác của em chưa đủ mạnh, lực tay chưa đủ mạnh – Hắn nhếch miệng nói, sau đó ánh mắt giễu cợt của hắn lại lần nữa xuất hiện – Hay là em không nỡ xuống tay với anh

Bảo Phương không nói gì, nâng tầm súng lên cao ngang đầu hắn ta

– Em thật là nhẫn tâm mà. Uổng công người ta có lòng tốt đến đây nhắc nhở cho em – Hắn ta thở dài than.

Bảo Phương nhíu mày, ánh mắt cô nhìn hắn ta dò xét.

– Lần trước món quà anh tặng em ở bãi đậu xe em còn nhớ không?

Thấy ánh mắt đăm chiêu của Bảo Phương, hắn bèn nói tiếp:

– Em nói xem, mục tiêu của bọn chúng là ai?

– Là Thục Quyên – Bảo Phương khó hiểu đáp.

– Sai, mục tiêu chính là em.

– Tại sao ? – Bảo Phương kinh ngạc hỏi lại.

– Haha…cô bạn em vì muốn bảo toàn mạng sống đã để lại di chúc cho em không phải sao?

Bảo Phương nhớ lại, đích thực Thục Quyên đã để lại di chúc giao quyền thừa kế cho cô, bởi vì cô ấy không muốn chú của cô ấy – Ông Kiến Quốc lấy được tài sản.

– Nhưng chính vì vậy, mục tiêu đã chuyển hướng sang bên em . Chỉ cần em chết, tờ di chúc kia không còn giá trị nữa, chỉ cần tiêu diệt bạn của em xong, gia tài sẽ lại rơi vào tay hắn– Hắn ta chậm rãi nói tiếp – Em nghĩ bọn anh dễ dàng để mục tiêu bị trượt như thế sao? Bày vẽ nhiều như thế, chỉ là muốn trêu chọc em thôi. Phải nói là em may mắn khi người mà bọn chúng tìm đến là anh. Anh vì em mà bỏ qua số tiền lớn như thế, vậy mà em lại chĩa súng vào anh. Thật là đau lòng quá đi mất.

Hắn nhìn vẻ mặt có chút dịu lại của Bảo Phương bèn nói tiếp:

– Hôm nay anh cố tình đến đây thông báo cho em vì lo lắng em bị hại, em chẳng hiểu tấm lòng của anh chút nào sao.

Bảo Phương đột nhiên cảm thấy trước mặt mờ đi.

– Phát tác rồi sao – Demos lên tiếng nói, rồi từ từ bước về phía cô.

Bảo Phương vẫn siết chặt súng trong tay , nhưng cảm giác choáng voáng càng lúc càng thêm nặng , cơ thể cô như không còn sức, chao đão nhã xuống. Cây súng cũng rớt ra khỏi tay lền nữa rơi ca1ci cạch xuống sàn nhà.

Demos nhẹ nhàng đưa tay đỡ lấy cô rồi bế bỗng cô lên giường. Hắn cúi người xuống hôn lên môi của cô. Rồi chậm rãi đứng dậy.

– Ngủ ngon , bé cưng.

Nói rồi hắn mở cửa bước ra, chậm rãi khép cửa lại ra ngoài.

Tới khi thuốc tan ra, Bảo Phương mới giật mì