
ì Lăng Phong. Cậu đã vì cô làm rất nhiều chuyện.
Ngay tại thời diểm cô bóp cò. Cổ tay của cô bị ai đó bắt lấy kéo lên cao.
– Xem ra em muốn phá vỡ nguyên tắc của bản thân rồi. Em có thể sao
Bảo Phương ngỡ ngàng khi nhận ra đó là Lăng Phong.
– Em có thể…vì anh.
Lăng Phong liền ôm lấy cô.
– Không có anh, tất cả mọi thứ đều vô nghĩa – Bảo Phương ôm lấy Lăng Phong rơi nước mắt nói.
– Anh đã đánh một canh bạc. Cuối cùng thì anh đã thắng được canh bạc này – Lăng Phong hạnh phúc nói.
Bảo Phương có thể vì cậu vất bỏ hết nguyên tắc của một cảnh sát, điều đó chứng tỏ cô yêu cậu rất nhiều. và khoảng cách giữa họ đã không còn. Chỉ còn lại tình yêu mà thôi
Sáng hôm sau, đồn cảnh sát đã bắt giữ lão Kiến Quốc, nhưng dường như mọi tội trạng của lão đều không thể định được. Nhưng ngay sau đó, lão bị phát hiện la bị bắn chết tại nhà riw6ng của lão.
Bảo Phương nhận được một lá thư của ken gửi:” Bé cưng, tặng em món quà nhỏ này” , Bảo Phương nhìn món quà, thì đó chính là một võ đạn, vỏ đạn của viên đạn đã bắn chết lại Kiến QUốc .
Mọi thứ cuối cùng cũng đã bị tiêu diệt.
Bảo Phương dựa vào người Lăng Phong mĩm cười. Cuối cùng mọi sự thật đã có thể sáng tỏ. CUộc sống giờ mới bắt đầu
Ngoại truyện:
Đó là một vinh dự rất lớn, chỉ có người được tín nhiệm và kính trọng mới có thể được làm lễ long trọng đến như thế.
Trong sự nghiêm trang, khói nhang tỏa ra khắp mọi nơi, một không khí đau buồn thương tiếc trải dài khắp mọi nơi. Ba chiếc quan tài được đặt ngang nhau trong chính giữa buổi lễ. Ba bức chân dung của ông Văn Lâm, Hoàng Danh và dì Dung được mọi người lần lượt khấn vái.
Coi như vì dì Dung, Trí Lâm và Bảo Phương quyết định im lặng, không tố cáo hành vi của ông Hoàng Danh, bởi vì dù sao người cũng đã chết, thậm chí, cái giá phải trả là sinh mạng của dì Dung. Một cái giá vô cùng đắt. Cứ để họ chết trong danh dự, cứ để cái chết của họ được người đời biết đến như một sự anh hùng, ra đi anh dũng trong lúc truy bắt tội phạm.
Thím Hà, mẹ Trí Lâm khóc nức nở không ngừng, cậu chỉ có thể ôm chầm lấy mẹ vỗ về.
Chỉ mới có hai ngày ngắn ngủi mà Bảo Phương thấy trí Lâm gầy đi rất nhiều, có lẽ đối với cái chết của ông Văn Lâm là một cú shock đối với anh, nhất là chuyện ông chết ngay trước mặt anh như thế.
Bảo phương hiểu được nỗi mất mát của Trí Lâm, nhưng so với cô, Trí Lâm đã là người lớn, cô tin anh rồi sẽ vượt qua mọi chuyện.
Lúc bảo Phương dìu thím hà vào phòng nghĩ ngơi, trí Lâm đứng bên ngoài lẳng lặng nhìn cô thật lâu, sau đó mới hỏi:
– Em có dự định gì?
– Em vẫn chưa có dự tính gì hết.
– Anh không hy vọng em sẽ rời khỏi – Trí Lâm nhìn cô bằng ánh mắt đau buồn, trầm giọng khẽ nói.
Từ khi Bảo Phương dọn đến nhà mình, Trí Lâm đã chứng kiến khá nhiều tâm tư tình cảm của Bảo Phương. Cậu biết cô cực kì không thích nhắc đến hai từ cảnh sát, khi ông Văn lâm mặc quân phụ đi làm, hay khi ông trở về, cô đều trốn trong phòng, không muốn nhìn thấy thứ nhắc cô nhớ đến cái chết của ba mình.
Rồi bảo Nam ra đi, hơn ai hết cậu ở bên cạnh an ủi cô từng ly từng tí, mong cô có thể bớt đau buồn. Xem cô như một đứa em gái mà hết lòng chăm sóc. Cậu nghĩ Bảo Phương đối với ngành này càng có ác cảm hơn.
Cậu đã rất ngạc nhiên khi Bảo Phương bỗng muốn nói đến chuyện cô muốn trở thành cảnh sát.
Nhìn cô từng ngày từng ngày không ngừng nổ lực, phấn đấu học tập rèn luyện thể lực, trong lòng cậu không ngừng cổ vũ, không ngừng khích lệ và mong muốn cô có thể hoàn thành tâm nguyện trở thành cảnh sát của mình.
Cậu biết Bảo Phương vì muốn điều tra cái chết của ba mình mà cố gắng trở thành cảnh sát. Nhưng giờ đây, mọi việc đã sáng tỏ, mục tiêu của cô không còn. Vậy liệu cô có còn muốn làm cảnh sát nữa hay không, nhất là khi có Lăng Phong bên cạnh cô như thế.
– Bảo Phương biết Trí Lâm lo nghĩ điều gì. Cô cũng không biết bản thân mình muốn gì nữa. Đột nhiên cô giống như mũi tàu lạc phương hướng. Chỉ vì mục tiêu tìm ra hung thủ, cô mới chọn làm cảnh sát điều tra, chứ hoàn toàn không thích làm cảnh sát. Bây giờ mục tiêu của cô đã đạt được, cô đã có thể từ bỏ ngành được rồi.
Cô nhìn lại những năm tháng mà cô đã phấn đấu kia, khiến lòng cô rối loạn giữa việc chọn từ bỏ hay tiếp tục con đường này.
Bảo Phương đến thăm Bảo Nam, từ lúc được cứu chữa đến giờ, cậu vẫn chìm vào hôn mê sâu. Thục Quyên ngày đêm ở bên cạnh nắm chặt tay Bảo Nam không rời.
– Bảo Phương, đến rồi sao ? – Thục Quyên thấy Bảo Phương đến, ngầng đầu hỏi nhỏ, tay vẫn nắm chặt tay Bảo Nam – Đám tang xong hết rồi à.
Bảo Phương gật đầu, tỏ ý là đã xong mọi chuyện.
– Bảo Nam thế nào rồi? – Bảo Phương nhìn Bảo Nam đang nhắm ghiền mắt nằm bất động trên giường mà nhẹ nhỏm trong lòng, cô chỉ cần Bảo Nam không chết, cô tin với nghị lực của Bảo nam, anh nhất định sẽ tỉnh lại..
– Vẫn như vậy – Thục Quyên đưa tay vuốt tóc của bảo Nam đầy âu yếm đáp.
– Nếu Bảo Nam mãi mãi không tỉnh lại thì sao? Quyên có bao giờ hối hận vì đã yêu Bảo Nam không?
Thục Quyên im lặng hồi lâu, mắt vẫn nhìn chằm chằm lên gương mặt của bảo nam, sau đó mới nói:
– Mình từng hỏi Bảo nam có hối hận vì đã bỏ ngàn