Old school Easter eggs.
Khoảng Cách Tình Yêu

Khoảng Cách Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326753

Bình chọn: 9.5.00/10/675 lượt.

vội vã xe chỉ khâu vết thương lại. lại lần nữa tự nói với bản thân:

– Chỉ giống như thêu quần áo mà thôi.

Nhìn miệng vết mở bị khép lại, thục Quyên nhoẻn miệng cười hài lòng. Sau khi băng bó cẩn thận, các cơ bắp nãy giờ bị gồng cứng của cô mới được thả lỏng. Thục Quyên mệt mỏi thả người ngồi trên ghế mắt lim dim chìm vào giấc ngủ.

**********

– Cậu thật là, muốn gọi thì cứ gọi, không gọi thì chạy đến tìm cô ấy. Việc gì phải ở đây nhìn nhìn ngắm ngắm cái điện thoại thế này – Jay lắc đầu thở dài nhìn Lăng Phong chép miệng than.

– Nếu được, mình sẽ đi liền, chỉ là hiện giờ không tiện – Lăng Phong uể oải cho điện thoại vào túi, động tác trang nhã khiến mấy cô gái ngồi bàn bên kia liếc mắt nhìn mãi.

– Thế cái quái gì ngăn cản được ông thế, nói đi, tôi giúp ông dẹp quách nó đi – Jay cau mày hỏi.

– Thế sao ông không dẹp quách cái cô nàng Sophia cứ đeo bám lấy ông khiến ông than phiền mãi không thôi đi – Lăng Phong nhìn Jay chăm chọc.

– Cái đó và cái này là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Được đàn bà đeo bám là một vinh hạnh có biết không hả? – Jay đắc ý cười nói, cũng đã kích lại – Chứ chẳng như ai kia, đeo bám một cô gái mãi vẫn không xong.

Lăng Phong không thèm đáp, lườm Jay một cái rồi nhìn người phục vụ bảo:

– Lấy một chai rượu mắc nhất ở đây

Xong cậu quay lại nhìn Jay lạnh lùng bảo:

– Chầu này cậu trả đấy.

Jay nghe xong thì mếu máo ngay lập tức:

– Đồ khốn, mình là viên chức nhà nước nha, làm sao có thể giàu như doanh nhân bọn cậu chứ. Vậy mà cậu lại dám bóc lột như thế. Chai mắc nhất cũng hơn 100 triệu. Mình sẽ nghỉ chơi với cậu – Jay bèn uy hiếp.

Nào ngờ Lăng Phong không có chút sợ hãi trước lời đe dọa này, bình thản đáp.

– Cứ tự nhiên.

– Đồ khốn, cậu không còn tính người nữa – Jay tức giận mắng.

Lăng phong chỉ cười nhạt rót rượu ra ly thưởng thức loại rượu mắc nhất ở đây.

Chương 7: (tt – 1)

Tiếng mở cửa khiến Thục Quyên giật mình tỉnh giấc, cô hoảng hốt ngồi bật dậy, lập tức đưa mắt ngó dáo dát về phía cửa, nhưng cánh cửa vẫn đóng chặt, bất động trước mặt cô. Cô thở phào một cái đưa mắt nhìn xem Bảo Nam thế nào rồi. Nhưng phát giác cậu được không còn nằm trên chiếc giường đó nữa.

Chiếc giường đã được cô thay tấm ra mới, tấm chăn mới không còn chút máu nào xót lại để Bảo Nam có thể nằm nghỉ thoải mái hơn giờ chỉ còn lưu lại một vệt máu mờ ảo.

Thục Quyên cắn môi sợ hãi, vết thương của Bảo Nam có thể coi là được cô xử lí tốt, nhưng cô không phải là bác sĩ, nên không thể bảo đảm có thể nó sẽ không xảy ra chuyện gì. Cô lo lắng vết thương của cậu có thể bị nhiễm trùng dẫn đến sốt cao, không biết bên cãnh Bảo Nam có ai để chăm sóc cậu hay không. Không biết cậu có xảy ra chuyện hay không. Nỗi bất an này khiến cô lo lắng không yên, suy nghĩ hồi lâu, Thục Quyên liền gọi điện cho Bảo Phương, nhưng đầu dây bên kia không bắt máy.

Thục Quyên đành buồn bã tắt điện thoại đi.

Sau đó cô không hay chút tin tức gì của Bảo nam nữa. Cô từng thăm dò Alex, cô bạn cùng lớp vẫn thuờng ra vào hộp đêm đó, nhưng cô bạn trả lời không thấy Bảo Nam đến đó nữa. Alex cho rằng thục Quyên đã thích Bảo Nam, đang buồn vì không còn gặp đuợc cậu ấy nữa. Cô thân tình vỗ vai Thục Quyên an ủi, và nhiệt tình giúp cô làm quen với mấy anh bạn của cô, nhưng Thục Quyên nhẹ nhàng từ chối.

Lần đó Thục Quyên tham gia vào một hội từ thiện dành cho trẻ em, nên quyết định đến ngân hàng rút tiền để quyên góp.

Cô ngồi chờ cả một buổi, đến luợt cô thì khi đang làm thủ tục, bỗng một toán nguời bịt mặt cầm súng xông vào, chúng chĩa súng lên trần nhã xã đạn xối xã khiến tất cả mọi nguời hoảng hốt vội vã ngồi xuống đất ôm lấy đầu. Thục Quyên cũng hoảng sợ vội vàng ngồi xuống ngay bàn đăng ký giống như mọi nguời.

Bọn chúng quăng những chiếc túi to dài lên trên mặt bàn ra lệnh gom tiền bỏ đầy túi. Những chỉ vài phút sau đó, tiếng còi xe cảnh sát vang lên bên ngoài, khiến tất cả bọn chúng giận dữ hét lên hỏi:

– Ai đã báo cảnh sát.

Không có ai dám lên tiếng trả lời, mặt ai nấy đều xanh xao nhìn bọn chúng sợ hãi, chúng tức giận bắn một loạt đạn vào phía quầy. Tất cả nhân viên của ngân hàng đều bị trúng đạn ngã xuống đất, máu bắn ra khắp sàn nhà, một nhân viên ngã nằm trên mặt quầy, khiến máu từ nguời cậu ta chảy xuống chỗ Thục Quyên ngồi, cô hoảng sợ té ngã bật về phía sau. Vô tình chạm vào chân một tên trong đó, hắn ta liền đưa tay tóm lấy cô lôi dậy.

Hắn hất đầu ra lệnh cho bọn đàn em rút, chúng liền túm lấy mấy chiếc túi đựng đầy tiền xách lên vai, rồi cũng túm lấy thêm mấy nguời uy hiếp họ làm con tin của chúng. Bọn chúng phá tan cánh cửa kính rồi hung hăng lôi nguời ra ngoài.

Thục Quyên bị chúng túm đầu lôi đi, khiến đầu cô đau rát. Mặt cô đã xanh xám không còn một giọt máu.

Truớc mắt cô là một đội ngủ cảnh sát đang lăm le cây súng chĩa về phía bọn tội phạm nhưng vẫn chưa có ai dám có hành động nào. Còn có phóng viên đến quay phim và rất nhiều nguời tụ tập ở đó để xem.

Cảnh sát nói gì đó cùng bọn chúng nhưng Thục Quyên không nghe rõ. Cả nguời cô run lên vì sợ hãi, cả đời cô chưa từng chứng kiến những chuyện thế này, cô vẫn nghĩ nó