XtGem Forum catalog
Không Thể Buông Tay

Không Thể Buông Tay

Tác giả: Úy Không

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325181

Bình chọn: 8.5.00/10/518 lượt.

Lam không kịp đề phòng nên bị anh đặt lên lưng ghế phía trước, cô ú ớ cào cấu lung tung, nhưng khi liếc mắt thấy có người đi ngang qua, sợ động tĩnh quá lớn sẽ khiến người ta chú ý, bị phát hiện thì chỉ có nước không biết giấu mặt vào đâu nên đành cố mà chịu, mặc anh anh làm gì thì làm.

Ai ngờ cô nhượng bộ một tấc thì anh lại tiến thêm một thước, nhân lúc cô bị hôn đến mê mẩn thì cởi quần của hai người ra.

Khi Vệ Lam phát hiện ra thì đã muộn. Anh đã nương theo tư thế biến thái này để tiến vào cơ thể cô, ra sức mà xông tới. Động tác của anh rất mạnh cho nên chiếc xe cũng lắc lư theo.

Vệ Lam vừa thẹn vừa giận, mặt đỏ bừng. Cô nghiêng mặt né đôi môi bị anh giam cầm ra, thở hổn hển, ra sức đánh lên lưng anh: “Anh điên rồi sao? Sẽ bị người ta thấy đấy.”

Đoàn Chi Dực không thèm quan tâm, chỉ gồng mình lên, kiếp tục động đậy.

Bên ngoài có ba bốn người đi ngang qua, thấy chiếc xe màu đen đậu bên đường lắc lư như thế thì đương nhiên đoán được người bên trong đang làm gì nên cười ầm ĩ rồi đi mất.

Vệ Lam loáng thoáng nghe thấy tiếng động từ bên ngoài thì mắc cỡ gần chết, nhớ tới mẹ mình còn trên lầu thì còn xấu hổ và tức giận hơn. Nhưng vì bên dưới có cảm giác nên dần dần không nhịn được nữa. Cô vừa nếm thử trái cấm không lâu, lần đầu tiên làm mãnh liệt như thế thì không chịu được, nhưng lại không dám lên tiếng nên chỉ có thể cắn răng, phát ra những tiếng rên khe khẽ từ mũi.

Đoàn Chi Dực thấy dáng vẻ nhẫn nhịn này của cô thì càng thêm kích động, động tác cũng mạnh hơn, hơi thở hổn hển cũng phà vào tai cô, làm cho cả người cô dần trống rỗng, không bao lâu thì lên tới đỉnh trước anh, sau đó thì mềm nhũn ra.

Đoàn Chi Dực vẫn ôm lấy cô, tiếp tục làm, nhưng vì sự thay đổi của Vệ Lam nên cũng dần đạt được cao trào và gầm lên một tiếng, thúc mạnh một cái, đến nỗi suýt đẩy Vệ Lam lên tới nóc xe.

Trận hoan ái kịch liệt qua đi, đầu Vệ Lam dần tỉnh táo lại nên cô vội vàng đẩy anh ra. “Anh không mang mũ, đừng bắn vào trong.”

Đoàn Chi Dực nghe thế thì nghiến răng, khuôn mặt anh tuấn cũng nhăn nhó, gần như là dùng hết sức thúc mạnh vài cái, sau đó bỗng rút ra ngay, bắn hết lên quần của hai người.

Hai người dường như bị rút hết sức, làm gì còn sức mà để ý tới mấy thứ đó, chỉ ôm lấy nhau thở hồng hộc, hít lấy hơi thở của nhau.

Khoảng mười phút sau, Đoàn Chi Dực mới lấy lại được sức, anh bế Vệ Lam từ trên người mình đặt sang một bên, rồi chồm người lên rút mấy tờ khăn giấy lau sạch cơ thể hai người.

Nhờ ánh đèn mờ trong xe, anh nhìn thấy Vệ Lam đang thở dốc, mấy sợi tóc còn dính trên trán, có vẻ như rất mệt. Anh vui vẻ cong môi lên, rồi hôn lên má cô: “Chúng ta kết hôn đi.”

Anh nói rất nhẹ nhàng và tự nhiên như là đang nói chuyện thời tiết, nhưng Vệ Lam thì chợt bừng tỉnh, giật mình một cái rồi lập tức nói: “Anh nói gì vậy chứ, chúng ta mới quen chưa được bao lâu, sao mẹ em có thể đồng ý được?”

“Chúng ta đã quen 9 năm rồi!” Mặt Đoàn Chi Dực hơi sầm xuống, như là nhắc nhở cô.

Vệ Lam sợ anh lại phát tác nên vội vàng an ủi: “Đợi thêm một chút nữa đi, ẹ em thời gian giảm xóc nữa chứ.” Nói xong, cô giơ tay lên nhìn đồng hồ, la lên một tiếng, mặt như muốn khóc: “Tiêu rồi, em ra lâu như vậy chắc chắn mẹ sẽ nghĩ là em và Minh Quang bịn rịn khó rời đây.”

Đoàn Chi Dực hừ một tiếng, quay mặt đi tỏ vẻ bất mãn. Vệ Lam sửa sang lại quần áo, oán trách: “Cũng tại anh không à, may mà trời tối, cũng không ai biết em chứ nếu không thì em cũng chả còn mặt mũi nào mà làm người nữa.”

Cô vừa nói xong thì Đoàn Chi Dực lập tức quay mặt qua, cô còn tưởng là anh có chuyện gì muốn nói với mình. Không ngờ, mặt anh không chút biểu cảm, thình lình hỏi một câu: “Vừa rồi làm không tốt sao?”

Thế là gương mặt đã trở lại bình thường của Vệ Lam lại đỏ thêm lần nữa. Đại ca à, lúc anh nói những câu có tính 18+ như vậy, có thể đừng dùng vẻ thản nhiên kỳ quái ấy được không?

Chương 53: Tai tiếng

Chuyển ngữ: nhoclubu

***

Khi Vệ Lam vào nhà, quả Nhiên mẹ cô mặt mày hớn hở đầy ý cười, còn làm động tác đá lông nheo với cô, cười hỏi: “Nói chuyện với Minh Quang lâu như vậy sao? Có phải mọi khúc mắc đều được tháo gỡ rồi không?” Không đợi Vệ Lam trả lời, mẹ cô tiếp tục nói, “Nếu chưa tháo gỡ cũng không sao, trừng phạt nó một trận cũng tốt, chẳng qua cũng đừng lâu quá, mấy chuyện tìn cảm này càng kéo sẽ càng nhạt đó.”

Vệ Lam không biết làm thế nào, kéo dài giọng nói với mẹ: “Mẹ ơi là mẹ… Mẹ đừng suy nghĩ vớ vẩn, chuyện con chia tay với Minh Quang không phải chuyện đùa, cũng không thể tái hợp.” Rồi suy nghĩ, vì muốn mẹ cô bỏ ý định, lại bổ sung thêm một câu, “Hơn nữa con đã có người để quan tâm.”

“Cái gì?” Mẹ Vệ Lam hơi kinh ngạc, lát sau, hiểu rõ rồi thì khoát tay, “Tùy con, mẹ cũng không phải không muốn con làm lành với Minh Quang, nhưng nếu con đã vừa ý người khác, chỉ cần con người không tệ, mẹ đều ủng hộ con. Nhưng mà, nếu đã xác định thì nhanh chóng dẫn đến ẹ gặp thử, để mẹ cho con ý kiến.”

“Vâng, được ạ.” Vệ Lam đáp lời, nói có lệ, “Đợi xác định rồi nói sau.”

Nói xong, nhanh chóng chạy vụt vào nhà vệ sinh. Trên người cô dinh dính, trên quần còn có