
í’ tác nghiệp, chuẩn bị ‘mổ xẻ’ con mồi, rõ ràng là bởi vì tin tức động trời mà Trần Vũ Yên đã công bố lúc nãy. Nếu không nhờ bảo an ngăn lại, chắc những phóng viên này đã sớm xông lên trên.
Vì có thẻ nhân viên nên Vệ Lam có thể chen qua đám phóng viên, thuận lợi đi vào tòa nhà, bước vô thang máy.
Vừa vào Azre, Vệ Lam liền cảm thấy không khí có vẻ khác thường, lên tới phòng làm việc của tổng giám đốc ở tầng 18 thì càng kỳ lạ. Cô trợ lý trẻ lén lút nhìn ngó vào phòng làm việc đang đóng chặt của Đoàn Chi Dực, thấy Vệ Lam đến thì vẫy tay với cô, thì thầm: “Trần Vũ Yên ở bên trong, thì ra họ đúng là người yêu, nhưng cũng lạ thật, hình như Je đang cãi nhau với cô ấy.”
Vệ Lam chau mày lại, thầm nghĩ thảo nào mà ở dưới lầu có nhiều phóng viên vậy, thì ra là theo chân Trần Vũ Yên mà đến. Cô đang định bước tới gõ cửa thì bị cô trợ lý ngăn lại với vẻ mặt hết sức ngạc nhiên: “Lúc này mà chị còn dám đi quấy rầy Je sao? Không sợ anh ta đuổi chị à? Hay là đợi chút đi.”
“Chị tìm anh ấy có chuyện gấp.” Vệ Lam cười với cô ta, tay thì đã vươn lên tới cửa, gõ nhẹ vài cái.
Quả nhiên cửa được mở ra, nhưng người mở cửa thì nổi giận đùng đùng, giọng có vẻ cáu kỉnh: “Chuyện gì…”
Khi nhìn thấy người ngoài cửa là Vệ Lam thì Đoàn Chi Dực ngẩn người giây lát, những lời định nói cũng im bặt, rõ ràng là hơi ngạc nhiên, nhưng ngay lập tức anh liền kéo cô vào trong, rồi đóng cửa thật mạnh, ngăn cô trợ lý tò mò kia ở bên ngoài.
Vệ Lam bị kéo loạng choạng vào phòng, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì thiếu chút nữa là giật mình nhảy dựng lên. Căn phòng làm việc trước nay vốn ngăn nắp sạch sẽ nay ngổn ngang bừa bộn. Tạp chí, tài liệu, rồi thì bình hoa, cốc chén quăng lung tung, giống như vừa xảy ra chiến tranh, còn Trần Vũ Yên thì ngồi trên sô pha khóc thút thít.
Vệ Lam vốn nóng lòng như lửa đốt, muốn chạy tới đây để hỏi cho rõ ràng, nhưng thấy tình cảnh trước mắt thì quên ngay ý định ban đầu, chỉ hỏi: “Thế này là sao vậy?”
Đoàn Chi Dực nắm cánh tay Vệ Lam, giận dữ nhìn vế phía Trần Vũ Yên như là nhìn kẻ thù: “Còn thế nào được nữa? Không ngờ cô ấy lại nói hươu nói vượn trước mặt phóng viên, anh bị cô ấy làm tức chết rồi!” Nói xong, chợt nhớ ra điều gì, anh quay đầu sang hỏi Vệ Lam: “Họp báo chiều nay em có xem không?”
Rõ ràng đây là câu hỏi thừa, nhưng Vệ Lam vẫn gật đầu trả lời anh.
“Vậy cô cũng thấy rồi phải không?” Đoàn Chi Dực lại hỏi.
Vệ Lam lại gật đầu.
Đoàn Chi Dực tức tối gầm lên một cái, thiếu chút nữa là nhảy dựng lên, kéo lấy tay Vệ Lam định đi ra ngoài: “Không được, bây giờ anh phải đi nói với phóng viên anh và Trần Vũ Yên không có quan hệ gì cả, bạn gái của anh chỉ có em, vẫn luôn chỉ có em.”
Trần Vũ Yên nghe anh nói thế thì đứng bật dây như chim sợ cành cong, cô chặn ngay trước cửa, nhìn Đoàn Chi Dực và Vệ Lam: “Đoàn Chi Dực, anh đừng làm vậy, như thế sẽ hại chết em đó.”
Mày Đoàn Chi Dực dựng ngược lên, quát cô ta: “Vậy khi em nói nhăng nói cuội với bọn phóng viên, em có nghĩ là sẽ hại chết anh không?”
Có lẽ là Trần Vũ Yên hoảng sợ trước cơn giận dữ của anh nên quay sang bắt lấy tay Vệ Lam, nghẹn ngào nói: “Vệ Lam, cô khuyên anh ấy giùm tôi với, bảo anh ấy đừng nói sự thật với phóng viên, xin cô đó.”
Vệ Lam nhìn cô ta, sau đó quay đầu đi, lặng lẽ rút tay ra, im lặng không nói, chỉ nhìn Đoàn Chi Dực.
Trần Vũ Yên thấy cô không nói gì thì bước tới một bước, cắn răng rồi quỳ phịch xuống trước mặt hai người: “Nếu không phải cùng đường thì em cũng sẽ không làm thế này. Sau khi scandal ấy được tung ra, toàn bộ các tiết mục của em đều bị đài truyền hình cắt bỏ, sau lưng em còn rất nhiều người rình rập chờ thế chỗ. Nếu em mất đi cơ hội này thì sẽ mất hết tất cả. Em xuất thân nghèo khó, cả nhà chỉ dựa vào mình em chu cấp, khó khăn lắm mới lên được vị trí này, em không thể bị scandal này đánh bại được.”
“Em cần tiền thì anh có thể cho em mà.” Đoàn Chi Dực vẫn còn đùng đùng tức giận.
“Chỉ có tiền thôi thì có ích gì, thứ em cần là địa vị và danh tiếng. Từ nhỏ các anh đã có gia cảnh vẻ vang, đương nhiên không biết cảm giác bị người ta khinh miệt, bị người ta thờ ơ là thế nào. Em không muốn phải sống những ngày tháng như thế nữa. Chi Dực, em kéo anh vào cuộc cũng chỉ vì muốn nhờ anh để thoát khỏi scadal, muốn cứu vãn hình tượng chứ tuyệt đối không có ý gì khác. Em cũng thật lòng mong anh và Vệ Lam được hạnh phúc. Lúc trước anh đã giúp em quá nhiều, cho nên em mới muốn tìm mọi cách để báo đáp anh, nhưng không ngờ lại rước họa vào người, còn liên lụy đến anh. Nhưng chuyện đã đến nước này, em thật sự không còn cách nào khác cả. Anh chỉ cần diễn kịch với em một chút là được, đợi sóng gió qua đi thì mọi chuyện sẽ kết thúc.”
“Em thích diễn thì tự đi mà diễn, anh không hùa theo em được.” Đoàn Chi Dực đanh mặt lại, từ chối một cách thẳng thừng.
Trần Vũ Yên rơi nước mắt như mưa, níu áo Vệ Lam tiếp tục nói: “Vệ Lam, tôi cầu xin cô, cô khuyên Chi Dực giúp tôi. Cô và anh ấy còn nhiều thời gian, còn dài lâu cả đời, còn tôi chỉ muốn anh ấy tạm thời diễn kịch một chút thôi là có thể cứu được cả đời tôi.”
Một người dẫn chương trình vốn