Insane
Không Thể Buông Tay

Không Thể Buông Tay

Tác giả: Úy Không

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324135

Bình chọn: 7.5.00/10/413 lượt.

chết non đến nơi.

Vệ Lam không nỡ thấy anh ngày ngày bận tối tăm mặt mũi nên cứ có thời gian là giúp anh sắp xếp công việc, chẳng hạn như liên hệ với khách hàng, bàn giá cả, soạn hợp đồng, đôi khi còn chấm công.

Phụ nữ thường có khiếu hơn đàn ông ở những mặt cần sự tỉ mỉ, huống chi trước nay Vệ Lam làm việc thận trọng chu đáo, nên 2 tháng sau, rốt cuộc phòng làm việc của Minh Quang cũng đâu vào đấy. Anh cũng ý thức được tầm quan trọng của Vệ Lam nên mặt dày mày dạn năn nỉ cô thôi việc, cùng nhau quản lý văn phòng.

Xưa nay Vệ Lam rất nhanh thích nghi với hoàn cảnh, suy nghĩ vài ngày, cảm thấy không có vấn đề gì nên liền xin thôi việc, toàn tâm toàn ý quản lý phòng làm việc cho Minh Quang.

Minh Quang cố ý đặt tên phòng làm việc là Lam Quang, cười bảo phải làm nó thật sự trở thành công ty của hai vợ chồng.

2 năm nay, dưới sự tài hoa của Minh Quang cùng tài quản lý của Vệ Lam, Lam Quang dần đi vào quỹ đạo, đôi lúc không tránh khỏi va vấp nhưng cũng đủ khiến cho hai người trẻ tuổi kia không cần dựa giẫm vào cha mẹ mà đã có điều kiện vật chất đầy đủ, không đến mức lo nghĩ về tiền bạc.

Tình cảm của Vệ Lam và Minh Quang cũng rất ổn định. Họ vừa là người yêu, vừa là người cộng tác, là bạn bè. Kiểu tình cảm như vậy đúng là không gì tốt hơn.

Mọi tình yêu rồi cũng sẽ bớt đi nồng nhiệt, nếu tình yêu của họ được bắt đầu bằng phương thức hỗ trợ lẫn nhau thế này thì sẽ ngày càng vững chắc hơn.

Tóm lại, họ trải qua những ngày tháng bình yên thanh thản, cũng không thiếu ngọt ngào ấm áp.

Vệ Lam nghĩ, cuộc sống mà cô mong muốn chắc đại khái chính là thế này. Bình yên, an ổn, không cô đơn.

Nơi ở của họ cách phòng làm việc khoảng nửa giờ lái xe. Nửa năm trước, Minh Quang và Vệ Lam mua một chiếc Huyndai, thoát khỏi kiếp sống đợi chờ xe buýt. Lúc ấy, hai người còn vui vẻ chúc mừng một bữa. Niềm vui của những người bình thường là thế: có nhà, có xe, sau đó kết hôn, sinh con.

Có điều hôm nay trước khi ra đường, lẽ ra phải xem quẻ trước.

Minh Quang vừa lái xe ra khỏi khu nhà, khi rẽ ngoặt không chú ý đến chỗ ngoặt có một chiếc xe đang chạy khá chậm nên đã bất cẩn đâm vào đuôi của nó.

Dù đã kịp thắng lại nhưng vẫn nghe thấy một tiếng rầm, tuy không lớn lắm nhưng cũng đủ nghe ra có sự tổn hại.

Hai người đều giật mình, Minh Quang định xuống xe xem tình hình, nhưng còn chưa mở cửa xe ra thì đã bị Vệ Lam ngăn lại: “Để em đi, anh mà đi biết đâu lát nữa sẽ cãi nhau với người ta. Đã không còn sớm nữa, lỡ như trễ giờ, khách người ta không chịu đợi thì sao.”

Minh Quang nghe thế thấy cũng có lý. Đúng là tính tình của anh hơi nóng nảy, dễ xảy ra cãi vã với người ta. Vệ Lam là con gái, lại khá thận trọng và lí trí, đi thương lượng với người ta chắc sẽ không mất thời gian. Thế là anh gật đầu, ngồi yên trong xe.

Vệ Lam xuống xe, nhìn chiếc xe phía trước mặt mình. Cô không biết nhiều loại xe cho lắm, nhưng vẫn nhận ra đó là một chiếc Cadillac đắt tiền. Cô không khỏi thầm than xui xẻo, bởi vì đuôi chiếc xe đó bị chiếc Huyndai nhà mình đụng móp vào thấy rõ.

Cô liếc nhìn vào thùng xe. Cửa kính xe Cadillac màu tối, từ ngoài nhìn vào không thấy rõ, chỉ loáng thoáng thấy phía sau có một người đàn ông ngồi.

Lúc này, từ vị trí tay lái có một người đàn ông trung niên mở cửa bước ra, đi về phía cô. Ông ta ăn mặc không có vẻ gì là giàu sang phú quý nên với kinh nghiệm xã hội có hạn của mình, Vệ Lam đoán người này chắc là tài xế của người đàn ông ngồi trong xe kia.

Bác tài xế nhìn vết móp ở đuôi xe, mặt hầm hầm nhìn Vệ Lam, giọng có vẻ hơi ngang ngược. “Lái xe kiểu gì vậy?”

Vệ Lam biết mình đuối lý, cũng không muốn xảy ra tranh chấp với người ta nên không ngừng nói xin lỗi, rồi đưa tờ danh thiếp trên tay cho ông ta: “Chuyện này là lỗi của chúng tôi, bác yên tâm, chúng tôi sẽ không trốn tránh trách niệm. Tôi họ Vệ, đây là cách thức liên lạc với tôi. Về phần phí tổn bồi thường thiệt hại, đợi có hóa đơn sửa xe rồi thì bác hãy gọi cho tôi, tôi sẽ bồi thường theo yêu cầu. Bây giờ chúng tôi còn có việc, chúng tôi có thể đi trước không?”

Tài xế thấy cô dễ nói chuyện nên cầm tờ danh thiếp xem lướt qua, quay trở lại ghế sau xe, đứng ngoài cung kính gõ cửa. Sau đó, cửa kính xe liền từ từ hạ xuống một nửa.

“Cậu chủ, đây là danh thiếp của chủ chiếc xe gây tai nạn, nói là chờ có hóa đơn sửa xe thì liên lạc với cô ấy, cậu thấy phải xử lý thế nào?” Tài xế dè dặt nói với người ngồi trong xe.

Từ trong xe, một bàn tay thon dài nhưng đầy nam tính vươn ra, nhận lấy danh thiếp tài xế đưa. Không biết anh ta nhìn danh thiếp hồi lâu, hay là ngẫm nghĩ một lúc mà phải một lát sau mới trầm giọng nói với tài xế đứng ngoài. “Cứ làm theo lời cô ấy, tôi còn có việc, đừng dây dưa nữa.”

Nói xong, cửa sổ xe lại từ từ khép lên.

Giọng người trong xe rất nhỏ, Vệ Lam không nghe rõ được, chỉ nghe loáng thoáng. Nhưng chỉ chút loáng thoáng này thôi đã khiến cô chợt đờ người ra.

Rõ ràng giọng nói này là xa lạ, thế nhưng lại khiến cô có cảm giác quen thuộc đã lâu. Cảm giác này rất xấu, cô lập tức lắc đầu bảo mình phải bình tĩnh lại.

Bác tài xế quay lại nói với Vệ Lam. “Được r