
y có rất nhiều chuyện muốn nói với Vệ Lam, bèn kéo cô vào quán ăn đối diện, nói mời cô ăn đồ.
Vệ Lam cũng có hơi khát, cho nên vui vẻ bước đi trước.
Cầm lấy đồ uống, hai người tìm một chỗ sát cửa sổ ngồi xuống, nhàn nhã nhìn mọi người ở bên ngoài dần tản đi.
Vệ Lam uống một hớp nước trái cây, sảng khoái thở dài, nhìn Triệu Phi không ngừng cười ha ha. Nhưng ánh mắt lại dừng lại trên chiếc vòng tay màu đỏ ở trên cổ tay phải của cô, rất vui sướng, không nhịn được vươn tay ra cầm lấy rồi thử dò hỏi cô: “Vệ Lam, cậu còn nhớ lúc trước mình đã nói gì với cậu không?”
Vệ Lam nhìn bàn tay nắm lấy tay mình, hơi ngẩn người, cuối cùng cũng không giãy ra, chỉ có chút hoang mang với câu nói của cậu: “Câu gì chứ?”
Mặt Triệu Phi có hơi mất tự nhiên, nửa năm học này, bởi vì thi vào đại học, hai người đã hời hợt nhau rất nhiều, bây giờ bắt cậu phải nói ra những lời nói này, làm cậu có chút ngượng ngùng. Nhưng mà, cậu là con trai, cậu và Vệ Lam cũng quen nhau sáu năm rồi, cũng là người con gái cậu thích trong sáu năm nay, cậu cắn môi nói: “Mình đã nói, đợi sau khi thi đại học xong, mình sẽ theo đuổi cậu, làm bạn trai của cậu.”
Vệ Lam à một tiếng, vẻ mặt ngạc nhiên.
Ngay cả cô cũng không biết, tại sao mình lại ngạc nhiên như vậy. Những lời nói này, lúc trước Triệu Phi đã từng nói, cô cũng khắc ghi trong lòng, thậm chí cũng đã có dự tính từ lâu, sẽ làm cho những lời nói này thành hiện thực như thế nào. Nhưng bây giờ nghe thấy người đối diện nói những lời này, cô đột nhiên có hơi giật mình. Triệu Phi vẫn là Triệu Phi đó, là Triệu Phi mình quen biết sáu năm qua, cũng là Triệu Phi mình vô cùng thích. Nhưng không biết tại sao, những lời nói ngọt ngào ngượng ngùng chợt không còn tìm thấy nữa, cô muốn tìm lại những cảm giác đó, bất chợt cô nhận ra, nhảy vào trong đầu mình, lại toàn là vẻ mặt của Đoàn Chi Dực, xấu xa, tồi tệ, chán ghét, thậm chí cả những lúc cậu làm những chuyện bừa bãi với cô.
Vệ Lam rùng mình một cái thật mạnh, làm ình phải quay trở về hiện thực.
Vẻ bâng khuâng của cô Triệu Phi đều nhìn thấy hết, cậu có hơi sốt ruột hỏi cô: “Vệ Lam à, cậu sao vậy? Cậu không bằng lòng sao? Mình cho rằng cậu vẫn luôn bằng lòng.”
Cô bằng lòng không? Cô hẳn phải bằng lòng, nhưng sao bỗng dưng cô lại thấy do dự.
Đúng rồi, nguyên nhân là vì Đoàn Chi Dực, bởi vì cô ngủ cùng giường với Đoàn Chi Dực sốt một năm, khắp người đều bị cậu ấy thấy hết, cũng bị cậu ấy hôn rồi, cho nên cô ở trước mặt Triệu Phi cảm thấy áy náy, vì vậy mới đột nhiên cảm thấy do dự như vậy.
Vệ Lam không để lộ ra hít một hơi thật sâu, cười xòa: “Ầy, bây giờ cậu nói những chuyện này làm gì, đợi khi nào công bố kết quả hẳn nói sau đi.”
Rốt cuộc Triệu Phi cũng nhẹ nhõm thở ra, rồi vươn tay ra, cầm lấy tay Vệ Lam: “Dù sao chúng ta cũng sẽ cùng nhau lên thủ đô mà.”
Vệ Lam chưa kịp nở nụ cười xòa trên môi, thì mặt lại xanh mét. Triệu Phi nhìn theo tầm mắt của cô, quay đầu ra phía sau, vẫn chưa kịp làm gì, thì người đã bị ném đi.
“Đoàn Chi Dực, cậu làm gì vậy hả?” Vệ Lam nhảy dựng lên.
Đoàn Chi Dực không trả lời cô, chỉ đi đến, dùng sức nắm lấy tay cô, cất giọng lạnh lùng: “Đi theo tôi!”
“Cậu buông tôi ra!” Vệ Lam lảo đảo bị kéo đi, cố giãy nhưng không thoát ra được.
Triệu Phi luống cuống từ dưới đất đứng lên, nhìn thấy Đoàn Chi Dực kéo Vệ Lam, hoảng sợ, không để ý đến chỗ đau, vội vàng chạy theo cản hai người lại: “Đoàn Chi Dực, cậu buông Vệ Lam ra.”
Đoàn Chi Dực dừng bước, môi nhếch lên nụ cười lạnh lẽo, cậu cũng buông tay thật, chỉ là một giây sau, cậu đã ột nắm đấm vào mặt Triệu Phi.
Lúc Triệu Phi lùi về sau vài bước, nghe thấy cậu nói từng chữ từng câu: “Cậu ấy là của tôi.”
Vệ Lam vẫn còn vì biến cố đột ngột này mà chìm trong sương mù, lại nhìn thấy Đoàn Chi Dực đánh người, hoảng sợ đến tim muốn nhảy ra ngoài, rồi lại nhìn thấy mũi Triệu Phi chảy máu, lo lắng sốt ruột, cho nên không để ý đến lời nói của cậu.
Mặt Triệu Phi bỗng hiện ra vẻ kinh ngạc, nhìn ánh mắt bị Đoàn Chi Dực ngăn ở phía sau, sốt ruột đến luống cuống, rồi lại nhìn sắc mặt đen thui của Đoàn Chi Dực, vẻ mặt giống như đau khổ muốn chết.
Cậu không phải thằng ngu, lời nói của Đoàn Chi Dực có ý gì, cậu hiểu rất rõ.
Nhưng Vệ Lam, tại sao lại có thể cùng người này… Nhất định cậu ấy bị ép buộc, nhất định là như vậy.
Một học sinh thường ngày luôn nề nếp, bây giờ vì người con gái mình thích, đột nhiên lại trở thành chàng dũng sĩ không sợ trời không sợ đất. Triệu Phi gào to một tiếng, xông về phía trước, đánh nhau với Đoàn Chi Dực.
Quán ăn rất nhỏ, chỉ có mười mấy cái bàn, hai ba người khách nghe tiếng nhìn qua, thấy hai anh hotboy, ở trong một cái quán eo hẹp, gây chiến với nhau, mà bên cạnh còn có một cô gái, đang cuống cuồng ngăn lại.
Con trai đánh nhau vì con gái, đó không phải là chuyện kỳ lạ gì, hơn nữa đây lại là hotboy, có chuyện tốt nên nhiều người vây xem, thậm chí trong lòng còn đoán xem ai sẽ là người chiến thắng.
Thực tế là, trong cái quán nhỏ xíu như vậy, Đoàn Chi Dực và Triệu Phi cũng đánh tới rất khó coi, vô cùng nhếch nhác, trên mặt hai người đều nở hoa.
Vệ Lam thấy không