Snack's 1967
Không Thể Buông Tay

Không Thể Buông Tay

Tác giả: Úy Không

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326424

Bình chọn: 8.5.00/10/642 lượt.

Không sao, cũng đâu phải ngày nao cũng mua, khó khăn lắm em mới thích một cái, không mua thì tiếc lắm.”

Minh Quang chẳng sinh ra trong nhà giàu có gì, nhưng cũng coi như hào phóng, cộng thêm tính tình trẻ con nên cũng không có khái niệm rõ ràng về tiền bạc, trước nay vẫn suy nghĩ theo kiểu tận hưởng thú vui trước mắt.

Trước mặt người ngoài, nhất là Đoàn Chi Dực, Vệ Lam không tiện tranh cãi với tên phá sản Minh Quang, chỉ cảm thấy đau lòng khi nhìn anh quẹt thẻ.

Lúc ấy, Trần Vũ Yên cũng chọn đồ xong, có điều ngôi sao khác hẳn với người thường, chỉ thấy cô tiện tay lấy gần mười bộ đồ ra, không cần thử mà bảo nhân viên gói lại luôn, sau đó đứng phía sau sô pha, nhịp một bàn chân mang giày cao gót, cười tươi tắn nhìn Đoàn Chi Dực, vươn một bàn tay ra với anh.

Đoàn Chi Dực móc một cái thẻ vàng ra đặt vào tay cô, mặt không chút biểu cảm.

Nếu trước đó Minh Quang không nghĩ gì về quan hệ giữa Đoàn Chi Dực và Trần Vũ Yên thì khi nhìn thấy Trần Vũ Yên lấy thẻ của Đoàn Chi Dực để thanh toán thì anh bỗng bất ngờ bừng tỉnh.

Một người đàn ông hào phóng thanh toán ột người phụ nữ như thế, còn có thể nói lên điều gì chứ?

Anh xách mấy túi đồ, lòng bỗng trĩu nặng, nhìn Vệ Lam cũng đang âu lo như mình thì khẽ nhắc nhở: “Đi thôi.”

Khi đi ngang qua sô pha, Minh Quang không quên chào tạm biệt Đoàn Chi Dực.

Đoàn Chi Dực cười với hai người, nhìn hai bàn tay đang đan vào nhau, ánh mắt lóe lên, vẻ mặt dường như khựng lại trong một giây rồi lại trở nên bình thường.

Ra khỏi cửa hàng, lúc xuống thang cuốn, Minh Quang hơi uể oải, rất lâu sau mới lên tiếng hỏi: “Lam lam, Trần Vũ Yên và Đoàn Chi Dực có quan hệ gì vậy?”

Vệ Lam lắc đầu: “Em cũng không biết nữa, em không có hỏi, nhưng Đoàn Chi Dực từng đẫn Trần Vũ Yên tới biệt thự mấy lần..” Cô ngập ngừng một chút: “Nhìn có vẻ như rất thân thiết.”

Minh Quang im lặng một lát: “Nếu là thế, vậy Chân Chân thì sao?”

Vệ Lam bỗng cảm thấy bực bội: “Em không biết! Sao Đoàn Chi Dực lại như thế chứ? Trước đây anh ta vốn không phải người như vậy.”

Minh Quang ngẩn người: “Chẳng phải em không hề thân quen với anh ta sao? Sao lại biết trước kia anh ta không phải người như vậy?”

“Em biết mà!” Nói xong, Vệ Lam mới phát hiện giọng mình hơi cương nên khẽ thở dài: “Thôi đi, chúng ta đừng lo chuyện không đâu nữa, lần sau gặp Đoàn Chi Dực, em sẽ hỏi anh ta, dù sao cũng không thể để Chân Chân chịu thiệt thòi.”

Minh Quang cũng gật đầu, lẩm bẩm: “Cũng không thể để Trần Vũ Yên chịu thiệt.”

Mà lúc này, tại lan can trên lầu, Đoàn Chi Dực đang tựa vào lan can, lặng lẽ nhìn hai người đang khuất dần theo thang cuốn, ánh mắt khó đoán, mặt thì lạnh tanh.

Trần Vũ Yên mang kính râm, xách mấy túi đồ to đùng, từ sau bước tới, đặt một tay lên vai anh, chậc chậc vài tiếng, giọng có vẻ trêu đùa: “Anh nói xem nếu cô Vệ biết anh dùng ánh mắt biến thái này để nhìn cô ấy thì có bị dọa sợ hay không?”

“Cút!”

[1'> các nhãn hiệu bắt đầu bằng chữ D chẳng hạn như Dior, Dupont, D&G, DKNY…

Chương 32: Tranh chấp

Chuyển ngữ: nhoclubu

Vệ Lam luôn nghĩ làm sao mở miệng, không ngờ, đợi khoảng một tuần, Đoàn Chi Dực mới quay lại biệt thự. Mà còn chưa đợi cô có cơ hội gọi anh, người đó đã đi thẳng vào phòng ngủ chính, thật lâu cũng không ra.

Vệ Lam đứng vài lần trước cánh cửa đóng chặt, do dự thật lâu, giơ tay lên muốn gõ cửa, rồi lại thấp thỏm hạ tay xuống. Tất nhiên Chân Chân là bạn cô, nhưng trải qua ngần ấy năm, cuộc sống của cô ấy, chuyện giữa cô ấy và Đoàn Chi Dực, cô không biết gì hết.

Đến khi mặt trời xuống núi, nhóm thợ kết thúc công việc, cánh cửa phòng ngủ chính vẫn chưa mở ra.

Khi Vệ Lam nhịn không được nhất định phải gõ cửa, rốt cuộc Đoàn Chi Dực từ bên trong đi ra, thấy cô đứng ở cửa, có lẽ là hơi bất ngờ, mày hơi nhếch lên, nhìn cô với cặp mắt mang ý tứ không rõ, nhưng vẫn không nói gì.

Vệ Lam bị anh nhìn có hơi ngẩn ra một chút, lát sau mới giật mình nhớ ra phải làm gì, vội nói: “Anh có thời gian không? Tôi muốn nói với anh chút chuyện!”

Đoàn Chi Dực thản nhiên liếc nhìn cô một cái, lại nâng tay lên nhìn đồng hồ, thờ ơ lên tiếng: “Hiện giờ là lúc tôi ăn cơm chiều, ăn cơm xong còn có một cuộc hẹn nữa, thường ngày tôi bận rộn nhiều việc lắm, nếu cô có chuyện gì, lần sau hẹn trước với tôi sớm một chút nhé.”

Vệ Lam suýt nghẹn họng, đóng cửa phòng ngủ nằm trong đó suốt nửa ngày, cái này cũng được gọi là bận rộn nhiều việc sao?

Đương nhiên, cô cảm thấy không cần thiết phải tranh luận với anh rốt cuộc là bận hay không bận, nói không chừng cả buổi chiều người ta thật sự bận rộn công việc ở trong phòng… mới là lạ đó, căn bản là hai tay anh trống trơn vào nhà rồi hai tay trống trơn ra cửa mà.

Đang lặng lẽ mắng thầm, Đoàn Chi Dực không thèm nhìn cô lấy một cái, lại một mạch xoay người xuống lầu.

Vệ Lam hoàn hồn nhanh chóng đuổi theo, ở sau lưng anh gọi: “Tôi chỉ làm chậm trễ anh hai phút thôi, hai phút là đủ rồi.”

Cô nói xong câu đó, Đoàn Chi Dực đã đi xuống được nửa đoạn cầu thang, đứng ở khúc ngoặt xoay người lại, nhìn cô từ trên xuống dưới, vẻ mặt bỗng nhiên trở nên lạnh lùng, giọng điệu lời ít ý nhiều: “