
gười anh ta
Bây giờ thì sao, cô lại làm những chuyện cô đã từng khinh bỉ nhất, trở thành người cô từng xem thường nhất
Chu Gia Trạch không biết mình nên phản ứng như thế nào, hoặc là có loại cảm xúc gì. Anh chỉ hy vọng Thẩm Tâm Dịch không sao, mọi chuyện đều khôi phục lại như bình thường, đều trở về như trước đây. Thẩm Tâm Dịch vẫn là cô gái kiêu ngạo, xinh đẹp như trước, tìm được hoàng tử của cô, sau đó sống thật hạnh phúc
Sau khi anh đến bệnh viện, đầu tiên nhìn thấy chính là bố mẹ Thẩm Tâm Dịch
Thẩm Tâm Dịch được phát hiện kịp thời, bây giờ không có nguy hiểm đến tính mạng. Lúc này, Chu Gia Trạch mới thoáng yên tâm
Thẩm bố vẫy tay với anh, trước đây ông vẫn đối xử với anh như con rể. Không ngờ, có một ngày cũng thay đổi, khi ấy Thẩm Tâm Dịch nhất định phải làm như vậy, cho dù cha mẹ như bọn họ có khuyên nhưng cô vẫn không nghe. Bọn họ không có cách nào khác đành phải phối hợp. Từ bé, Thẩm Tâm Dịch đã là một người có suy nghĩ độc lập, cô muốn cái gì, làm cái gì, người khác rất ít khi có thể thay đổi
“Chúng tôi cũng không ngờ con bé lại làm ra chuyện ngốc nghếch như vậy! Cậu thử khuyên nhủ nó đi” Thẩm bố vỗ vỗ bả vai của anh: “Có lẽ con bé nhất thời không tiếp nhận được, sau khi nghĩ thông suốt rồi sẽ không sao đâu, thật ngại quá, nửa đêm còn phiền cháu phải chạy đến đây”
Trong lòng Chu Gia Trạch đau khổ, giống như hồi còn bé phải uống thuốc, bên ngoài thì bọc giống như viên kẹo đường nhưng khi vào miệng thì đắng nghét, khiến anh nuốt không nổi mà nhả cũng không ra
Ánh mắt của Thẩm mẹ hồng hồng, rõ ràng cho thấy bà đã khóc nhiều, giờ phút này nước mắt lại không nhịn được rơi xuống, kéo tay Chu Gia Trạch: “Gia Trạch, các cháu thật sự chỉ có thể như vậy sao? Cháu cũng biết, mặc dù Tâm Dịch rất mạnh mẽ, nhưng trong lòng chỉ có một mình cháu, cháu không thể bình tĩnh nói chuyện với nó, đừng cãi nhau như vậy, đừng cương như vậy không được sao?”
Sợ chờ mong trong mắt 2 người bọn họ rõ ràng như vậy khiến anh phải nghiêng đầu đi, không dám chống lại ánh mắt ấy
“Bác gái, cháu sẽ khuyên nhủ cô ấy”
Trước giờ, Chu Gia Trạch không nghĩ sẽ có một ngày, anh và Thẩm Tâm Dịch sẽ gặp nhau trong tình huống như vậy. Cô nằm ở trên giường, sắc mặt trắng bệch, vệt nước mắt vẫn còn vươn trên mi mắt, tay trái được băng bó. Chất lỏng trong bình truyền nước biển không ngừng chảy vào cơ thể của cô. Ánh mắt của cô nhìn anh không có sự nồng nhiệt, chỉ nhàn nhạt dừng ở trên mặt của anh
“Em biết anh sẽ đến” Thanh âm của cô rất nhẹ, tựa hồ rất chắc chắn mọi chuyện sẽ phát triển theo chiều hướng sẵn có của nó
Chu Gia Trạch nhắm mắt lại: “Em…”
“Thật ngốc, phải không?”
Cô lật người một cái, có lẽ do không khống chế nổi, nước mắt lại tuôn ra ngoài: “Lại nằm ở trên giường bệnh, cảm giác này không xa lạ một chút nào, khi đó sau khi nhận được kết quả chẩn đoán của bệnh viện, em không thể nào tin được, cho đến khi chẩn đoán hết lần này đến lần khác, em muốn đi tìm anh, em vẫn cho là em không sợ chết, nhưng trong giờ phút ấy, em cảm thấy sợ hãi… Em đi tìm anh, lúc ấy anh cứ ngồi trên ghế dựa xoay tươi cười trước sau như một, bất kham và sang sảng, ánh mắt híp lại, em đến gần anh nhìn thấy anh lật qua lật lại một quyển tạp chí giới thiệu áo cưới cô dâu, anh hỏi em thích bộ nào, hợp ý bộ nào anh sẽ mua cho em… Khi đó em cười nhưng xoay người thì em khóc”
Anh nói: Vợ à, em thích bộ nào, nhìn trúng bộ nào thiếu gia sẽ mua cho em
“Em không ngờ anh lại đau khổ như vậy, thật sự không ngờ, anh có biết em nằm trên giường bệnh cảm thấy khó chịu như thế nào không? Mỗi ngày đối mặt với các loại dụng cụ, em sợ chết, em thật sự rất sợ”
“Khi đó em muốn, em muốn anh ở bên cạnh em, rất muốn… Nhưng mỗi lần tỉnh lại, anh đều không có ở đây…”
…
Chu Gia Trạch từ từ nghe, trong phòng bệnh chỉ có tiếng của một mình cô, bầu không khí cả căn phòng tựa hồ đều bị bao phủ trong sự bi thương của cô, cuối cùng cô nhìn anh với ánh mắt nồng nhiệt, nhìn chằm chằm vào anh dường như muốn thiêu cháy anh
Cô vì anh làm nhiều như vậy, anh còn đối với cô như thế, anh quả thực chính là một tên cặn bã
Từ cái nhìn và góc độ của một người đàn ông cặn bã, hẳn là như thế này.. Cô bị ốm không phải do anh gây ra, cô lựa chọn gánh vác một mình không phải do anh yêu cầu, dựa vào cái gì đến cuối cùng tất cả hậu quả đều do anh gánh chịu?
“Nghỉ ngơi cho tốt, đừng làm chuyện điên rồ nữa” Anh hoàn toàn không biết mình phải nói cái gì hoặc là nên nói cái gì mới ổn, nếu có người vui lòng dạy cho anh nói thì anh cũng sẽ rất sẵn lòng rập khuôn lặp lại y nguyên
“Anh thật ác độc” Cô đột nhiên tức giận nói
“Ừm” Anh gật đầu: “Còn rất xấu xa… Em nên tìm người đàn ông xem em quan trọng như sinh mạng, chứ đừng nên giống như anh vậy, dễ dàng vứt bỏ em”
Thẩm Tâm Dịch gắt gao trừng mắt nhìn anh: “Chu Gia Trạch, anh xứng đáng với em sao? Anh không thấy có lỗi với em sao?”
Không phụ lòng em sao? Thực xin lỗi sao?
Thật ra có nợ nhiều lắm, nợ hay không nợ ý nghĩa cũng giống nhau, không nợ thì không cần trả, còn nợ quá nhiều thì trả không nổi, cũng không muốn trả, dù sao đều trả không nổi hà