
ờng, trước nay khác biệt mà thôi.
Cô giao thiệp mời, thuận lợi đi vào
Ánh đèn huyền ảo, rượu ngon như vậy, buổi lễ đính hôn của xã hội thượng lưu khiến cho cô cảm thấy mình đã đặt chân không đúng chỗ. Cảnh tượng hoa mỹ như thế này từng xuất hiện trong giấc mộng của cô, cô thừa nhận, từ năm 17 tuổi lần đầu tiên nhìn thấy anh. Cô đã nhận định anh là giấc mộng cả đời cô, ở trong mộng có hôn lễ của bọn họ và cô là cô dâu của anh
Cô nở nụ cười, chỉ là vẻ u sầu trong mắt thật lâu cũng không tan, trên thế giới này người đáng thương và đáng buồn nhất chính là người không chịu từ bỏ thứ không thuộc về mình
Có người bắt chuyện với cô, khéo léo hỏi gia thế của cô, cô chỉ cười nhưng cũng không đáp lại, cô vốn định nán lại chỗ này một lúc, liếc mắt nhìn anh một cái, sau đó sẽ trở về thành phố của mình, không bao giờ suy nghĩ về giấc mộng không thực tế nữa, quay về với cuộc sống hiện thực của mình.
Nhân vật chính của tiệc đính hôn Chu Gia Trạch và Tô Địch vẫn chưa xuất hiện, trong lòng cô cũng khẩn trương, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi, người đàn ông bốn năm cô một lòng một dạ, lúc trưởng thành dáng vẻ trông như thế nào?
Kỳ thật cũng không phải không gặp qua anh, khi đó là một lần vừa vặn anh đến thành phố cô ở để công tác, ở tại khách sạn cô làm việc. Không ít nhân viên đều bàn luận về người đàn ông có gia thế, thân phận cao quý, chỉ có cô trốn ở một góc khuất, cô không thể để mình xuất hiện trước mặt anh trong bộ quần áo lao động, còn anh thì mặc âu phục cao cấp. Có lẽ trong giờ phút ấy cô đã hiểu được sự chênh lêch giữa bọn họ quả thật là rất lớn.
Lễ đính hôn còn chưa bắt đầu, cô nhìn mồ hôi trong lòng bàn tay của mình, cười giễu: Mày khẩn trương cái gì?
“Tiểu… Tiểu Niệm ?” Một giọng nói không xác định xuất hiện sau lưng của cô
Cô xoay người, rượu đỏ trong tay sóng sánh, vốn để che giấu sự khẩn trương và bất an của mình, Chu lão phu nhân nghi hoặc đánh giá cô, lúc nhìn thấy cô xoay người mắt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Thật là Tiểu Niệm ”
Bà nội Chu lôi kéo hai tay của Nhâm Niệm: “Đã nhiều năm như vậy, cũng không nhớ bà nội, cháu đã đi đâu, lại còn gầy đi rất nhiều rồi”
Nhâm Niệm nén lại xúc động muốn khóc, để ly rượu trong tay xuống: “Bà nội, cháu sống rất tốt, không phải bây giờ cháu đã trở về thăm nứ sao?”
Cô hiểu, trong quá khứ, chỉ có bà là thật lòng thích cô, thậm chí sau khi nhìn ra tâm tư của cô còn chủ động tác hợp cho cô và Chu Gia Trạch, khi đó bà nội Chu thường thích mở miệng nói: “Nếu như Tiểu Niệm trở thành cháu dâu nhà chúng ta, ngay cả nằm mơ bà nội cũng mỉm cười”
Bà nội Chu lôi kéo tay Nhâm Niệm hỏi rất nhiều chuyện, lập tức nghĩ tới cái gì đó, nên nhìn về phía bên kia gọi to: “Tiểu Vân, Trị An, các con lại đây xem ai này”
Nhâm Niệm cắn môi, bản thân cô không muốn ai chú ý đến sự tồn tại của mình, chỉ muốn lặng lẽ đến rồi lặng lẽ đi, nhưng…
Nghê Vân và Chu Trị An cùng nhau đi tới, sau khi nhìn thấy Nhâm Niệm cũng không nhịn được hỏi tình hình mấy năm nay của cô, cô không thể không thuật lại lời vừa nói với Chu lão phu nhân một lần, chỉ là qua loa nói bị người thân dẫn đi, sau đó cũng không tệ lắm và cảm ơn bọn họ đã quan tâm
Nghê Vân và Chu Trị An lúc trước cũng rất thương cô, chỉ có điều con trai họ và vị hôn thê của nó quen nhau lúc du học, cho nên đối với chuyện tình yêu của con trai cũng không có thái độ can thiệp, biết Chu Gia Trạch không có tình yêu với cô cũng không có tâm tư gì khác
Nhâm Niệm dè dặt cẩn trọng hàn huyên với bọn họ, nghĩ lại qua hôm nay là tốt rồi, tất cả sẽ trở lại nguyên trạng không ai ảnh hưởng đến ai nữa
“Ai mà có thể làm cho bà nội vui vẻ như vậy?” Người tới rất thân thiết kéo cánh tay của Bà nội Chu nói: “Bà nội, cháu ghen tỵ”
Chu Gia Trạch khoa trương ôm trán của mình: “Bà nội cũng thật nhẫn tâm”
Chỉ có Nhâm Niệm tự mình biết, lòng của cô giống như bị rút kéo rất đau đớn, cô tìm 4 năm nhưng vẫn không có cách nào đưa anh vào quên lãng, sau khi anh nhìn thấy cũng không nhìn ra cô
Cô từng nghĩ tới, anh đối với cô, kết quả tệ nhất chỉ là sau khi anh nhìn thấy cô thì vẫn sẽ nhớ cô là ai, chỉ bởi vì không nhìn thấy mới không nhận ra. Thế nhưng thực tế đã cho cô thấy, hóa ra cô đã tự đánh giá bản thân mình quá cao, cho dù có nhìn thấy hay không thì anh cũng sẽ chẳng nhận ra cô là ai.
Chu Gia Trạch nhìn Nhâm Niệm liếc mắt một cái: “Cô gái nhỏ giờ lớn lên lại biến thành người đẹp, tôi suýt nữa nhận không ra, mong cô rộng lòng bỏ qua”
Sau khi nghe xong lời này, mọi người đều cười ra tiếng, chỉ có Nhâm Niệm nhẹ nhàng cắn môi, cô thầm nghĩ cứ đau đi, tốt nhất đau triệt để một lần có khi lại tốt.
Chương 2
Nhâm Niệm im lặng đứng ở bên cạnh bà nội Chu, nhìn lễ đính hôn bắt đầu như thế nào rồi kết thúc ra sao. Bọn họ không cũng kiêng dè với cô, cho dù đều nhớ Nhâm Niệm đã từng thích Chu Gia Trạch nhưng mọi chuyện đã qua lâu như vậy, ai còn để ý chứ. Có lẽ bọn họ đều quên mất, cô là một cô gái ngốc, 4 năm trôi qua trái tim đã trao đi cũng chưa thu hồi lại, không phải cô muốn mình ngốc nghếch nhưng cô không có cách nào lấy lại trái tim mình, vì thế đành phải tiếp tục đ