
nh chỉ có nghĩa vụ thông báo với người khác chứ không tiếp nhận đề nghị
Đối với thái độ của Chu Gia Trạch, bà nội Chu cũng không có phản ứng gì, chỉ kéo tay cháu nội mình:
“Nếu như cháu thật lòng muốn nắm tay Tiểu Niệm thì hãy nghiêm túc đối xử tốt với nó, không thể bắt nạt nó, nếu không bà nội cũng không đứng về phía cháu”
Chu Gia Trạch cười cười với bà nội: “Tay đã nắm rồi, bà nội nói nên làm cái gì bây giờ?”
Bà nội Chu đành phải thở dài, bà với con dâu sẽ cùng khuyên con trai mình
Chu Gia Trạch chuẩn bị lên lầu 2 thăm Nhâm Niệm, vừa mới tới hành lang, di động vang lên
Điện thoại của Chu Gia Dao, anh nhịn không được cười cười, cả nhà đều rất cưng chiều cô em gái này
“Anh ba, em muốn nói với anh một chuyện”
Chu Gia Dao còn đang thở phì phò, đại khái là do cô suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cũng có dũng khí nói với anh
“Đúng lúc anh cũng có chuyện nói với em” Chu Gia Trạch cười cười, giọng điệu hòa nhã nói:
“Anh với Nhâm Niệm ở bên nhau rồi”
Thanh âm của Chu Gia Dao run run: “Anh với Nhâm Niệm ở bên nhau rồi?’
“Ừ”
Anh sửng sốt một chút: “Vừa rồi em muốn nói gì?”
“Vậy còn chị Tâm Dịch thì sao? Anh đặt chị ấy ở chỗ nào?”
“Dao Dao, con người cần phải đi về phía trước, đời người chỉ có thể nhìn thẳng về phía trước, không thể cứ nhìn mãi về quá khứ”
“Anh ba, anh làm em thất vọng quá”
Anh nhìn di động trong tay, người bị anh làm thất vọng thật nhiều,nhưng có quan hệ gì. Từ trước đến nay anh cũng không định làm một người lương thiện, vĩ đại, anh chỉ thầm nghĩ làm một người ích kỉ là được rồi
Chương 22
Nhâm Niệm không biết Chu Gia Trạch đã nói chuyện với người nhà mình thế nào, khi Chu Gia Trạch gọi cô ăn cơm cũng chưa giải thích gì, lúc cô xuống lầu thì tất cả vẫn bình thường như trước
Chu Gia Dực và Hàn Giai Giai cũng đã trở về, không biết là bị cố ý gọi về hay chỉ là trùng hợp, Nhâm Niệm rất khó đem chuyện này liên tưởng đến hai chữ ngẫu nhiên. Cô vẫn chưa chuẩn bị thì ánh mắt đánh giá của mọi người đã lần lượt kéo đến, nhưng vẻ mặt cũng không có gì lạ, yên tĩnh đến bất thường làm cô thấp thỏm không thôi
Chỉ có điều theo cô nghĩ, loại im lặng bất thường này còn tốt hơn mọi người đánh giá nhìn cô chằm chằm
Cô ăn từng ngụm, từng ngụm đồ ăn, bầu không khí kì lạ nói không nên lời này làm cho thần kinh của cô căng thẳng. Mãi đến khi Chu Gia Trạch kéo kéo tay áo của cô, Nhâm Niệm mới từ trong mờ mịt phục hồi tinh thần lại
Ánh mắt Chu Gia Trạch dừng ở trên mặt của cô vài giây, sau khi xác định cái gì, mới mở miệng nói:
“Ba hỏi chúng ta đi Thái Lan chơi như thế nào?”
Cô lập tức dời ánh mắt trên người Chu Trị An, ông ấy hỏi mình sao, vì sao mình không có nghe thấy, đành phải tìm cách cười nói:
“Vui lắm ạ” Lời vừa ra khỏi miệng, cô cảm thấy không ổn nên lập tức thay đổi từ: “Bầu không khí bên kia rất trong lành, cảnh vật rất thanh nhã, thật là một địa điểm du lịch tốt”
Không biết có phải là do cô mẫn cảm hay không, nhưng cô cảm thấy bầu không khí rất quái dị
Mọi người vẫn ăn cơm bình thường nhưng Hàn Giai Giai chủ động nói chuyện với Nhâm Niệm, những vật phẩm ở Thái Lan rất rẻ và có lời, nhưng khi qua thuế quốc tế, giá đổi thành nhân dân tệ cũng không sai biệt lắm, như thế thoạt nhìn mua đồ gì ở trong nước cũng phải chịu thiệt, toàn bộ thế giới đều cùng một giá. Đối với mấy thứ này, suy nghĩ của Nhâm Niệm rất giống Hàn Giai Giai, từ từ cũng nói chuyện với cô nhiều hơn. Nói chuyện được một lúc, bầu không khí cổ quái cũng biến mất
Sau khi ăn cơm xong, Nhâm Niệm cứ khăng khăng muốn về nhà, người Chu gia muốn giữ cô lại nhưng cô từ chối, cuối cùng cũng đành phải để Chu Gia Trạch tiễn cô về
Khi ngồi trên xe, Nhâm Niệm rốt cuộc cũng thở một hơi thật dài, ban nãy cô cảm thấy giống như mình bị vô số ánh mắt xuyên thấu, nhưng trong ánh nhìn chăm chú ấy, mọi người hết lần này đến lần khác hi vọng cô đừng căng thẳng, vì vậy chẳng những không thoải mái còn cảm thấy khẩn trương hơn
Chu Gia Trạch nở nụ cười, vừa rồi biểu hiện của cô giống như con mèo nhỏ đi nhầm phòng, không dám manh động, người khác mở miệng nói chuyện với cô thì cô sẽ trả lời đâu ra đấy, bộ dáng thật là…
Ánh mắt của Nhâm Niệm bị tiếng cười của anh thu hút, anh tựa hồ đã thay bộ quần áo khác, áo trong màu sợi đay, áo khoác đã cởi ra. Trước đây, cô cảm thấy trên người anh lộ ra vẻ lạnh lùng nhàn nhạt, nhưng bây giờ nghĩ lại hóa ra cô đã sai rồi. Không phải anh lạnh lùng, xa cách với người ngoài, chỉ là anh không thích người khác chủ động tới gần anh, mà anh lại lười tiếp cận người khác.
Đôi mắt luôn thản nhiên, dường như không ai có thể ảnh hưởng đến anh
Cô hơi khép hờ mắt, cũng không phải không có ai không thể ảnh hưởng tới anh
Lúc cô nâng đầu lên thì vẻ mặt đã khôi phục như bình thường, cô không biết những người thường hay nhấn mạnh: “Tôi không để ý đến quá khứ của anh” có phải giống như cô thỉnh thoảng sẽ ngẩn người, suy nghĩ đến những chuyện kia, tự giày vò mình hay không?
“Người nhà anh cũng không phải lũ lụt thú dữ, vừa rồi em biểu hiện lo sợ bất an như thế làm cái gì?”
Cuối cùng Chu Gia Trạch cũng mở miệng, có lẽ trong lòng