
o nộp mình để bị đánh.
Khuất phục sự dọa dẫm của Tang Du, Tăng Tử Ngạo đến Chính Đạo, vừa thay quần áo xong đã phải chịu sự tàn nhẫn của Tang Du hết lần này đến lượt khác. Anh đúng là xui xẻo tám đời mới nói với cô, sau khi cô bị ném bóng vào, có khó khăn gì thì cứ gọi, anh sẽ đến ngay.
Từ khi bị đánh đến mức không còn cảm giác thấy buồn ngủ nữa cho đến khi bắt đầu phản khích, rồi lại bị đánh ngã, cứ thế, Tăng Tử Ngạo đã phải chịu đựng suốt cả buổi trưa và buổi chiều. Buổi tối, sống chết gì anh cũng không cho Tang Du bỏ về trước, ban ngày bị hành hạ rồi, làm sao dễ dàng tha cho cô được, anh gọi một đám bạn tời, nằng nặc kéo cô đi quán bar.
Tang Du bị cấm đoán đã lâu, cuối cùng được giải phóng, cả buổi tối hít liền mấy điếu thuốc, đồng thời uống cả rượu nữa.
Một đám người ồn ào náo nhiệt, hơn một giờ đêm mới chia tay.
Tang Du về đến nhà đã là hai giờ khuya.
Ngáp liên tục, đầu rũ rượi, cô định về phòng lấy quần áo để đi tắm, lúc ra cửa phòng, cảm giác thấy kỳ quặc, trong không khí như tỏa ra mùi vị nguy hiểm nào đó. Cô quay phắt lại, ánh sáng xuyên qua cửa kính nhà bếp chiếu sáng cả phòng khách, cô thấy một bóng người cao lớn đang đứng cách đó hơn ba mét.
“Á…”, Tang Du há hốc miệng hét lên, sau đó nhận ra đó là Thẩm Tiên Phi, cô mới im lặng, vỗ vào ngực liên tục, kêu lên: “Thẩm Tiên Phi, nữa đêm nữa hôm anh không ngủ, chạy ra đây dọa người ta làm gì thế!”.
Người mất tích một ngày một đêm, vừa xuất hiện đã giả thần dọa quỷ, suýt nữ cô mắc bệnh tim mất.
Cô nhíu mày, bước đến gần, bật đèn lên.
Dưới ánh đèn chói mắt, gương mặt Thẩm Tiên Phi có vẻ lạnh lẽo đôi mắt đỏ vằn tia máu, sa sầm nhìn cô.
Nhướn mày lên, cô thầm nghĩ: Con chim ngố ngày có phải uống nhầm thuốc không, trông bộ dạng táo bón như ai nợ anh mấy triệu tệ ấy. Nhưng chẳng lẽ là anh phát hiện ra cô đã vào phòng mình?
Cô đang định lên tiếng thì đã bị anh cướp lời: “Cô có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?”.
Cô nhìn đồng hồ treo tường: “”Hai giờ năm phút, có vấn đề gì sao?”.
Khi ngửi thấy mùi thuốc là và rượu nồng nặc trên người Tang Du, Thẩm Tiên Phi càng chau mày, giọng nói lạnh lẽo đến cực điểm: “Tại sao cô không để mai hãy về? Qua đêm bên ngoài không tốt hơn à? Đưa cả người đầy mùi rượu, mùi thuốc về nhà này, muốn người ta biết cuộc sống về đêm của cô phong phú đặc sắc đến thế nào phải không?”.
Giọng Thẩm Tiên Phi tuy nhẹ nhàng nhưng cơn giận dữ ẩn giấu trong đó lại khiến Tang Du nghi ngại.
Giơ tay lên, cô ngửi thấy mùi rượu và thuốc, đúng là rất nồng nặc, khó chịu, nhưng trong giấy cam kết không quy định rằng cô không được uống rượu, hút thuốc ở nơi khác ngoài căn nhà này mà, cho dù trên người có mùi thuốc và rượu, thì cô cũng đang định đi tắm đấy thôi? Còn nữa, từ bao giờ mà anh lại quản cả giờ giấc cô về nhà thế? Lại còn ngồi đợi trong phòng khách tới bây giờ, là để đợi cô về rồi mắng cô một trận hay sao?
Nhìn thẳng anh, cô phản bác với vẻ tức tối: “Tối qua anh cũng có về đâu, còn em vẫn về mà”.
“Sao cô biết tối qua tôi không về?”, giọng Thẩm Tiên Phi đột ngột cao vút lên.
Hơi sững sờ, cô đến trước cửa phòng vệ sinh, thấy ổ khóa đã được sửa, kính đã được thay mới, cô hỏi vẻ không chắc chắn lắm: “Tối qua anh về thật a? Vậy cửa là do anh phá hỏng sao?”
Thẩm Tiên Phi tiến đến gần Tang Du, vẻ phẫn nộ trong tích tắc đã thay đổi, đôi môi mỏng mím lại hơi nhướn lên, anh cười nhẹ với cô, nhưng trong ánh mắt sắc bén lại có chút châm biếm: “Cô có thể quên ai đã làm hỏng cửa, sao không quên là phải quay về đây đi?”
Ánh mắt sáng rỡ nhìn chằm chằm vào Thẩm Tiên Phi bây giờ rõ ràng là đang bất bình thường, Tang Du tỏ ra hoang mang cực độ.
Đột nhiên, sau khí thấy quần áo trên người Thẩm Tiên Phi, cô sững sờ, khẽ há miệng ra, một suy nghĩ kỳ quặc hình thành trong đầu cô … Anh đợi đến bây giờ, đồng thời không tắm rửa, chẳng lẽ không phải để mắng cô, mà vì…
“Cuối cùng đã nhớ ra ai làm hỏng cửa rồi à?”, Thẩm Tiên Phi nghiếng răng nói.
Cô nàng đáng ghét này, chỉ qua một đêm mà đã dễ dàng quên bẵng mọi chuyện rồi.
Trừng mắt nhìn cô, anh quay về phòng, lấy quần áo ra để đi tắm, trong tích tắc khép cửa, cô đã kịp chặn lại.
“Thẩm Tiên Phi, anh phải nói thật đi, có phải anh đã hơi thích em rồi không?”
Trong này, anh sững người, nhìn chằm chằm đôi mắt sáng rực nhưng cuống quýt của cô, cảm nhận một sự bức bách vô hình, anh quay mặt đi nói gọn: “Không!”, rồi đưa tay định đóng cửa lại.
“Anh đang nói dối!” Một tay cô chặn ngay khung cửa, một chân đạp lên cửa, ngước mặt lên nhìn anh vẻ xúc động: “Nếu anh không có cảm giác với em, sao anh phải đợi đến bây giờ mà không đi tắm?’.
“Tôi tắm lúc nào thì liên quan gì đến cô?”
“Vậy em về nhà lúc nào thì liên quan gì đến anh?”
Dưới ánh đèn mờ mờ trong phòng vệ sinh, khóe môi anh thoáng hiện nụ cười cay đắng, vẻ mặt dưới ánh đèn dần dần cũng trở nên cứng nhắc, một lúc sau anh nói gọn lỏn: “Đúng, cô về lúc nào thì liên quan gì tới tôi? Cô uống rượu, hút thuốc với ai thì liên quan gì tới tôi?”
Hất mạnh tay cô ra, “rầm” một tiếng, anh đóng mạnh cửa phòng lại.
Nhìn cánh cửa đóng lại trước mắt, đôi vai cô khô