Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Không yêu sẽ không quay lại

Không yêu sẽ không quay lại

Tác giả: Gia Diệp Mạn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328265

Bình chọn: 9.00/10/826 lượt.

ng có chút mệt mỏi rã rời, nói chuyện với An Nhiên trong chốc lát liền không mở nổi mắt. An Nhiên sợ cô bé tiêu hóa không tốt, mạnh mẽ lôi kéo cô bé đi lại hai vòng trong khoang máy bay. Đợi đến lúc dừng lại, đôi tay An Lâm Lâm ôm chân An Nhiên dựa vào, ngáp liên tục. An Nhiên ôm cô bé vỗ về chưa được hai cái, cô bé liền ngủ mất.

An Nhiên bế con gái qua một cái giường khác, kéo chăn đắp kín, xem đi xem lại mới lưu luyến ngồi vào bên cạnh Nam Tịch Tuyệt.

Trên ngón tay cô là chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh.

Nam Tịch Tuyệt nắm tay của cô, ngón cái vuốt ve chiếc nhẫn kia.

An Nhiên thở dài, nằm ở bên giường, hai tay nắm lấy tay anh. Qua một lúc lâu, cô nói: “Thật xin lỗi……. Em không phải cố ý khiến anh khó chịu.” An Nhiên ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của anh, trên mặt nóng lên một chút, cụp mắt xuống nói xin lỗi, “Em không biết Tô Nam sẽ như vậy,” nói xong, An Nhiên dùng sức lau miệng.

Nam tịch tuyệt kinh ngạc nhìn cô.

An Nhiên bị anh nhìn có chút ngượng ngùng, suy nghĩ một chút hành động của anh lại có chút tức giận, “Anh cũng không biết, buổi trưa mẹ của anh ấy muốn gặp em, đoán chừng vẫn là muốn nói chuyện phòng ốc…. …. Tô Nam tới đây em cũng không ngờ được…….” Cô đầy khẩn trương hoặc là xấu hổ, mười ngón tay siết lại với nhau, “Chẳng lẽ em cũng đi nhảy lầu vậy?”

“Tiểu Nhiên, em không phải là tức giận chứ?”

“Tức, tức giận đến nỗi em đều không cảm thấy đói bụng.” An Nhiên xoa xoa bụng, tức giận nói, “Trước giờ lại không biết tình hình kinh doanh của anh cũng không tệ đến vây? Anh thật sự coi mình là thần tài rồi hả?”

Nam Tịch Tuyệt nhếch miệng lên mơ hồ mỉm cười.《 Thần tình ái và thần tài 》 là truyện ngắn của O. Henry, một vị phú hào tốn tiền thuê một đống xe đi ngăn lại xe ngựa của con trai cùng con dâu tương lai, vì con trai tạo ra cơ hội cầu hôn. Con trai tin chắc rằng tình yêu và tiền bạc không liên quan đến nhau, nhưng người cha lại dùng tiền bạc để thúc đẩy thần tình yêu đến.

Chương 56: Tình Thân

An Lâm Lâm có cảm giác mình đã ngủ một giấc rất dài, khi cô bé mở mắt ra, bên ngoài trời đã tối om. Bé ngồi dậy dụi mắt, chiếc chăn bông đắp trên người tuột xuống. Nhìn sang hai bên, thấy An Nhiên đang ngồi trên ghế bên cạnh bóc hạt dưa cho Nam Tịch Tuyệt ăn, trái tim nhỏ bé mới an ổn trở lại.

“Lâm Lâm đã tỉnh rồi hả ?” An Nhiên đứng lên vỗ vỗ tay, đi tới ôm bé.

“Mẹ, hiện tại là mấy giờ rồi?” Cái kiểu giờ giấc bị đảo lộn thế này khiến An Lâm Lâm cảm thấy không thoải mái, mím môi hỏi.

An Nhiên xem đồng hồ, “Bốn giờ sáng, à không, nên tính theo thời gian ở nước Pháp thì khoảng 10 giờ tối thôi. Hiện tại chúng ta đang ở trên bầu trời Paris.” An Nhiên lắc lắc cành tay nhỏ bé mũm mĩm của con gái, “Lâm Lâm ngay lập tức có thể gặp bà ngoại rồi!”

Biết được Nam Tịch Tuyệt vậy mà lại đưa cô và Lâm Lâm đi gặp bà Niệm Hồng, tim An Nhiên đập nhanh liên tục. Đến bây giờ bà Niệm Hồng vẫn chưa biết đến sự tồn tại của Lâm Lâm, An Nhiên vô cùng căng thẳng, cô nghĩ khi máy bay hạ cánh thì lập tức chạy đi tìm bà, nhưng lại sợ hù đến bà, đang suy nghĩ có nên nói trước với bà một tiếng là cô đã có con hay không? Như vậy dẫn theo Lâm Lâm sẽ tốt hơn.

Mấy năm này cô cũng không có gặp bà Niệm Hồng, trong lòng An Nhiên cũng hơi oán bà. Nhưng trong quá trình nuôi dưỡng Lâm Lâm, cô cũng cảm nhận được việc làm mẹ không phải là dễ dàng, nhất là, An Diệc Bác gây cho bà thương tổn lớn như vậy, người làm con gái như cô, đã không an ủi bà, khích lê ủng hộ bà, ngược lại còn trong lúc bà cần nhất thì cô lại bỏ đi.

Có câu “Con muốn chăm sóc mà cha mẹ không còn”. An Nhiên ôm chặt Lâm Lâm, cô nhất định sẽ không náo loạn nữa, mặc kệ vì sao bà Niệm Hồng lại gả cho Nam Tĩnh, đây dù sao cũng là lựa chọn của bà, cô không có tư cách gì mà trách cứ bà. Cô chỉ muốn thật tâm chúc phúc cho mẹ.

An Lâm Lâm bị mẹ ôm đến chỗ giường của ba đang nằm, buồn bã ỉu xìu ngồi xuống. An Nhiên dùng khăn lông nóng lau mặt lau tay cho bé, bé bất mãn cong môi.

“Sao vậy, bảo bối, chỗ nào không thoải mái?” Nam Tịch Tuyệt nhìn miệng nhỏ của con gái đã chu ra đến mức có thể treo một cái bình dầu nhỏ, giơ tay lên điểm một cái vào khóe miệng của bé.

An Lâm Lâm lo lắng liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ đen như mực, phiền não nói: “Chỗ nào cũng không thoải mái. Khó chịu. . . . . . !” Nói xong, mắt đỏ lên, giơ hai cánh tay đưa phía An Nhiên, “Mẹ, bế bế.”

“Được, mẹ bế.” An Nhiên ôm bé vào lòng, đi tới đi lui dỗ, “Lâm Lâm ngoan.”

Nam Tịch Tuyệt lo lắng nhìn, “Có phải đi bệnh viện kiểm tra hay không?”

An Nhiên sờ trán con gái, lắc đầu một cái, “Không có chuyện gì, chắc do chênh lệch múi giờ, con bé ngủ đến mức mơ hồ. Dỗ dành một chút là được.”

An Lâm Lâm khóc rống một lúc mới yên ổn lại nằm trong lòng mẹ, trên mặt vẫn còn nước mắt. An Nhiên đem bé đặt lên giường, nhẹ nhàng gỡ cánh tay nhỏ bé còn đang túm lấy ngực cô, vừa động bé liền rầm rì một tiếng, vẫn còn muốn khóc. An Nhiên cũng không dám để bé xuống nữa , cứ ôm đung đưa mà dỗ.

Nam Tịch Tuyệt nhìn thấy quầng thâm trên mắt An Nhiên, “Máy bay cũng sắp hạ cánh rồi, ngay lập tức có thể nghỉ ngơi. Anh đã nói với b