80s toys - Atari. I still have
Không Yêu Thì Biến (Cô nàng mạnh mẽ)

Không Yêu Thì Biến (Cô nàng mạnh mẽ)

Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323575

Bình chọn: 10.00/10/357 lượt.

cũng được, đêm qua tôi rất thích”.

Thế rồi tôi ngạo nghễ bỏ đi.

Đến cuối cùng, gã đàn ông đó vẫn giữ im lặng, nhưng trong đôi mắt kia lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, giờ nghĩ lại vẫn khiến tôi buốt người.

Về tới nhà, tôi ngã lên giường, lúc này cơ thể mới thấy đau nhức không thôi, eo dưới cứ có cảm giác ê ẩm đau đau. Tôi kéo chăn, trùm kín hết người mình.

Ngủ đi, ngủ đi, chuyện gì rồi cũng sẽ qua, ngẩng đầu lên ánh dương vẫn rực rỡ mà. CHƯƠNG 2Ngủ một giấc say sưa rồi tỉnh dậy, tôi khoan khoái duỗi người.Hôm nay là thứ bảy, tôi quyết định hẹn bạn dạo phố mua ít đồ về xung hỷ.Rút di động ra mới nhớ mình chia tay Dương Tử xong thì tắt máy, chẳng trách hôm nay ngủ tới chiều cũng không có ai làm phiền. Vừa mở máy lên đã có một cuộc gọi tới. Hai chữ “Trình Thần” nhấp nháy vui vẻ. Tôi mỉm cười, không hổ là chị em tốt, lúc nào cũng có thần giao cách cảm.“Alo. Em đang định…”.“Hà Tịch. Mẹ mày chứ, cuối cùng cũng nhận máy rồi!”.Tức thế kia à, tôi sững người, chẳng lẽ đột nhiên nhớ ra nửa năm trước tôi mượn chị hai trăm tệ vẫn chưa trả sao?Giọng nói nghiêm túc pha lẫn tức giận của Trình Thần vang lên trong điện thoại, “Dương Tử đá em rồi à?”.Trình Thần lớn hơn tôi ba tuổi, khi tôi học năm thứ nhất thì chị đã học năm thứ tư, lúc chia phòng ký túc chẳng biết thế nào lại ở cùng nhau, dù nói là chị, nhưng tính cách còn trẻ con hơn tôi tới mấy phần.Hai đứa cực kỳ hợp nhau. Ăn uống chơi bời thường hay có đôi, thế nên tôi có thể quen được hết đám bạn học của chị, đương nhiên Trình Thần cũng biết hết những chuyện của tôi. Sau này chị tốt nghiệp, đi làm, rồi đến khi tôi tốt nghiệp tìm được việc, may mắn là hai chúng tôi vẫn chưa từng mất liên lạc.“Ừ, nhưng em khiến anh ta còn khó xử hơn em… ấy”. Tôi thấy khó hiểu, nói “Sao chị biết?”.“Mẹ kiếp! Nó làm thật đấy à!”. Trình Thần căm hận nói, “Hôm qua lúc Thẩm Hy Nhiên đang ăn cơm với đồng nghiệp thì thấy em ném tiền vào mặt một thằng đàn ông, về cứ khen em mạnh mẽ tuyệt vời. Chị nghĩ, không phải hôm qua em gọi điện cho chị bảo Dương Tử về à? Chị nghĩ người đó có lẽ là Dương Tử, tối qua cứ gọi cho em mãi, kết quả em lại tắt máy! Chị lo cả đêm! Nói, đêm qua em làm gì hả!”.Đương nhiên không thể nói choc chị ấy biết đêm qua mình làm gì rồi, tôi ậm ờ mãi đành cười gượng: “Ha, em thì có thể làm được gì chứ, sau khi bị đá đương nhiên phải mượn rượu giải sầu rồi”.Bên kia im lặng một hồi.Tôi nói: “Đừng nói chuyện này nữa, chiều nay đi dạo phố đi, em muốn điên cuồng mua sắm, thay đổi tâm trạng một chút”.Dĩ nhiên là Trình Thần sẽ không từ chối một người thất tình như tôi. Hai chúng tôi đi dạo cả một buổi chiều, ăn tối ở ngoài xong, Trình Thần đột nhiên kéo tôi lại nói: “Thù này chắc chắn chị sẽ đòi lại cho em”.“Thôi”. Tôi ngượng ngập, “Chị có thể trói chặt Thẩm Hy Nhiên là đã khá lắm rồi. Còn về phần Dương Tử, từ nay về sau em không muốn gặp lại anh ta nữa, nửa chút cũng không”.“Giờ Thẩm Hy Nhiên ngoan lắm, chị nói một anh ta không dám nói hai”. Trình Thần kiêu ngạo nhướn mày, rồi lập tức nghiêm túc nhìn tôi, “Tịch Tịch, không phải chị không biết em thích Dương Tử đến nhường nào. Nó đi du học, cả tháng trời gọi một cuộc cho em đã có thể khiến em vui tới mức bay lên trời. Nó nói mùa đông lạnh, em đan khăn rồi gửi sang. Nó nói thiếu tiền, tháng nào em cũng gom góp cho nó, tiền đó em nhịn ăn nhịn tiêu tiết kiệm thế nào chị đều biết hết. Em dốc gan dốc ruột đối xử với nó như thế, cuối cùng nó trở về lại đá em. Loại đàn ông ấy, em chịu được, nhưng chị thì không!”.Tôi khẽ nhếch môi, không nói được gì.“Chị biết cái tính hiếu thắng chết tiệt của em. Làm bộ được đấy, nhưng chẳng biết trong lòng đã bị đâm bao nhiêu nhát rồi. Trước đây khi em yêu Dương Tử, chị đã ngứa mắt với cái bộ dạng của nó rồi, lần này chị phải xử nó bằng được”.Trình Thần cay ngiệt bỏ lại câu ấy, rồi gọi taxi nghênh ngang đi mất.Tôi về nhà một mình, ngồi trong phòng khách trống rỗng một lát, chợt thấy bốn bề yên tĩnh tới mức làm người ta không chịu nổi, bèn bật tivi lên, chỉnh âm lượng tới mức to nhất.Ngẩn ngơ nhìn tivi, nhưng trong đầu lại là hình ảnh khi tôi gặp Dương Tử tối qua.Đột nhiên, một dáng người quen thuộc trong tivi đập vào mắt tôi.“A”. Tôi không khỏi kêu lên kinh ngạc, đó là cậu bartender đẹp trai kia mà! Cậu ta đang sờ đầu cười ngượng ngùng. Trong tivi vang lên lời giải thích của phóng viên: “Tối qua một thanh niên trông thấy bóng đen giết người bằng súng trong con đường phía sau quán bar bèn báo cảnh sát, nhưng không ngờ khi cảnh sát vũ trang đầy đủ tới nơi thì phát hiện, đây chỉ là đoàn phim đang quay cảnh xã hội đen. Vụ việc nhầm lẫn này đã dẫn tới…”.Nhầm lẫn…Tôi xấu hổ toát cả mồ hôi, nhưng trong lòng lại nghĩ, chuyện nhầm lẫn này cũng không tồi, khiến tôi ăn được một cực phẩm như thế. Gã đàn ông đó… tôi nhớ lại hình ảnh phù dung ướt nước sáng nay của hắn, cùng với những hình ảnh ngắt quãng đêm qua, cảm thấy mặt dần dần đỏ bừng lên – đúng là cực phẩm mê người chết đi được!Trong cuộc sống quy củ của tôi, có lẽ bữa ngon như thế chỉ xuất hiện một lần này mà thôi.Từ nay về sau chẳng còn gặp được người như thế nữa.