
n và tìm thấy Nhi. Trên đường về, một sự im lặng bao trùm cả xe, không ai nói với ai câu nào. Mưa rơi lất phất đập vào cửa kính.
Không khí trong xe lạnh lẽo đến nỗi Nhi không còn nước mắt mà khóc nữa, vì nó đã khô hết rồi.
-Hết chap.10-
CHAPTER 11: NGỔN NGANG
Chưa bao giờ trong đời Tú cảm thấy bị xúc phạm đến thế.
Hồi đó đi học, có những lần bị bạn bè trêu chọc là “con nhỏ tự kỷ”, hay những lần bị chọc vì mồ côi cha, nhưng lần này bố mẹ của Nhi còn quá đáng hơn thế. Cả buổi ăn tối xảy ra như chuyện chỉ có trong phim. Những lời nói của bố mẹ Nhi làm Tú cảm thấy mình thật vô dụng.
Nhưng Tú cũng không thể phủ nhận rằng bố mẹ Nhi nói đúng. Tú không xứng đáng quen con gái của họ.
Ngồi trên xe taxi mà lâu lâu nước mắt lại rơi. Lấy tay lau một bên thì bên kia lại tuôn ra. Nhìn trời mưa bên ngoài mà lòng buồn lại càng buồn hơn.
Đã sắp đến lễ Giáng Sinh. Đâu đâu cũng thấy trang trí chuẩn bị cho ngày lễ. Ngay cả bác tài xế taxi cũng mở nhạc giáng sinh lên để nghe. Người người cũng không ngại mưa gió mà vẫn ra đường vui chơi. Tú nhìn thấy một bà mẹ với ba đứa con, người mẹ thì quá bận bịu nói chuyện trên điện thoại để chú ý đến những đứa con đang khóc của bà. Tú thấy một cặp đôi đã già, tay choàng tay nhau mà đi dưới mưa, người đàn ông che dù cho người phụ nữ mặc cho phần vai bên trái của mình đã ướt hết. Tú thấy một nhóm học sinh, tụ lại trước một cửa hàng có trang trí hình ông già Noel để chụp hình. Tú thấy một cậu bạn đi bộ một mình với đầu cúi xuống, thỉnh thoảng lại nhìn vào điện thoại như đang chờ một cuộc gọi nào đó.
Tú thấy rất nhiều người, và mỗi người họ đều làm những việc khác nhau, đều có cuộc sống khác nhau. Nếu như nhìn vào khía cạnh của Tú, thì họ chỉ là những nhân vật phụ trong câu chuyện của Tú. Họ chỉ sẽ xuất hiện một lần, có duyên lắm thì may ra còn được gặp lại và có thể sẽ trở thành những người quan trọng trong cuộc đời của nhân vật chính. Cũng như trong cuộc sống của từng người họ, Tú chỉ là nhân vật phụ, chỉ là diễn viên quần chúng. Mỗi người, mỗi hoàn cảnh, mỗi cuộc sống. Cuối cùng thì nhân vật chính cũng phải tự lo cho bản thân, tự viết tiếp câu chuyện của mình.
Trời mưa thật làm người khác thích suy nghĩ vẩn vơ.
Bác tài xế lên tiếng hỏi Tú muốn dừng ở chỗ nào. Tú xin bác dừng trước cổng công ty. Nhìn qua nhìn lại mới nhớ rằng điện thoại còn nằm trong ba lô trên xe bố mẹ Nhi mất rồi. Tú đành mượn điện thoại bác tài xế và gọi điện cho anh hai.
“Dạ cảm ơn bác.” Tú nói, rồi trả điện thoại lại cho bác tài xế.
“Không có gì.” Bác nói, rồi mở to bài nhạc giáng sinh đang bật.
Last Christmas I gave you my heart…
Nghe được chừng nửa bài thì có tiếng gõ cửa kính. Tú nhìn sang thì thấy anh hai đang đứng cạnh. Tú mở cửa bước xuống xe, anh hai nhìn nhướng mày, bất ngờ khi thấy Tú ăn mặc như thế này. Nhìn vào số trên máy tính cước tiền thấy 41 ngàn, anh hai đưa bác chẵn 50 rồi nói lời cảm ơn. Khi xe lăn bánh đi, anh hai quay sang nhìn Tú mà Tú chẳng dám đưa mắt lên nhìn lại.
Hai anh em đi lại bậc thang trước công ty đứng trú mưa, rồi anh hai cũng mở miệng hỏi. “Chuyện này là như thế nào?”
“Dài dòng lắm.” Tú nói.
“Sao hôm nay ăn mặc kì vậy?” Anh hai nhìn từ trên xuống dưới, nhăn mặt. “Mặc đầm, không đi giày, lại cầm theo đôi guốc. Ai nhập em tôi vậy?”
Tú thở dài, nhưng không nói gì thêm ngoài ba từ, “Mình về đi.”
Trời đã tạnh mưa. Anh hai lấy xe từ tầng hầm lên. Lục cốp xe đưa cho Tú cái nón bảo hiểm, cái áo khoác của mình và cái khẩu trang. “Nè, mặc vô. Cũng may là có đem theo áo khoác.” Rồi anh hai cởi đôi vớ đang mang trong người ra, rồi cúi xuống mang vô cho Tú. “Không giày thì mang vớ vô, để lạnh chân.”
Anh hai hơn Tú đến 7 tuổi. Hồi nhỏ thì hay chơi chung, nhưng càng lớn, khoảng cách tuổi tác làm rào cản rất lớn giữa hai anh em. Lúc Tú 13 thì anh hai đã 20 tuổi. 13 tuổi với 20 tuổi không có một điểm chung nào cả. Nhiều khi muốn nói chuyện nhưng không biết mở lời như thế nào. Có thể vì Tú xem anh hai như người cha thứ hai của mình. Nhiều khi có những bí mật không thể nói ra, không thể tâm sự với ai.
Trên đường chạy về, anh hai cũng không hỏi Tú thêm về điều gì nữa. Có lẽ anh hai biết nếu Tú không mở lời, thì có hỏi cũng vậy.
Tú quyết định hôm nay xem anh hai như một người bạn.
“Hôm nay ba mẹ Nhi mời em đi ăn.” Tú lên tiếng. Anh hai không trả lời, nhưng Tú biết anh đang lắng nghe.
“Có vẻ họ không thích em.” Tú buồn bã nói. “Em đã cố gắng lắm. Lần đầu họ mời em đi ăn, họ kêu em ăn mặc như họ muốn em cũng làm theo, vì em nể mặt họ, vì em muốn tạo ấn tượng tốt, nhưng mà có vẻ làm gì cũng không vừa lòng người ta.”
“Em thích con bé đó à, Tú?”
Tú không trả lời câu hỏi của anh hai, nhưng Tú nói, “Chắc xong rồi.”
“Xong rồi là sao? Hai đứa đang quen nhau hả?”
Tú chưa kịp lên tiếng thì anh hai tiếp tục. “Thôi được rồi, biết câu trả lời rồi. Dù sao cũng nghi bữa giờ.”
“Anh hai có giận em không?”
“Mắc gì giận.”
“Vì em không phải là một đứa em gái bình thường như người ta.”
Anh hai suy nghĩ một hồi, rồi nói, “Tuy là hồi đó lúc mẹ sinh em thì có ghét lắm, vì đang làm con một 7 năm t