
“Thôi xong. Xin lỗi Nhi nha.” Tú lo lắng nói. “Ai đời rủ Nhi xem phim mà lại ngủ quên.” Nói rồi Tú với lấy cái gối bên cạnh và gục đầu xuống.
“Không Tú ơi. Em phải xin lỗi mới đúng. Tú sốt rồi kìa. Em không nên kéo Tú ra tắm mưa với em.”
Tú nhìn Nhi một hồi rồi bật lên cười.
“Tú cười cái gì?” Nhi cầm một cái gối nhỏ và chọi vào Tú.
“Tự nhiên cảm thấy thì ra mình ngủ quên là có lý do. Đang thấy có lỗi dữ lắm, nhưng tự nhiên có cái lý do bị sốt để không cảm thấy có lỗi nữa.”
“Không có vui! Em cảm thấy rất tệ.” Nhi trề môi.
“Tú không sao mà, chỉ hơi mệt một chút. Uống thuốc hạ sốt là xong chứ gì.” Sự thật là Tú cảm thấy rất mệt, nhưng Tú không muốn nói để Nhi lo lắng. Với lại, gương mặt đang trề môi đó của Nhi rất biết đánh vào tim người khác.
Một lúc sau mẹ Tú về. Cả Tú và Nhi đều giấu mẹ chuyện tắm mưa hồi sáng để Tú khỏi bị la. “Mẹ sẽ la Tú thật trẻ con,” Tú nói, “Nhưng với Nhi, mẹ sẽ nói là Nhi biết cách sáng tạo để tìm niềm vui, vì Nhi là thần tượng mới của mẹ Tú mà.”
“Tú tính lấy việc đó ra chọc em hoài phải không?” Nhi vừa nói vừa mang giày vào.
“Chắc vậy.” Tú cười.
–
Tối đó Tú không tài nào ngủ được. Một phần do cơn sốt khiến Tú khá nhức đầu, còn phần còn lại là do Tú cứ nghĩ mãi về những việc xảy ra hôm nay. Tắm mưa buổi sáng, Nhi nắm tay Tú, bong bóng nước, Nhi mặc đồ Tú, xem phim, Tú ngủ trên vai Nhi…
Tú cầm điện thoại lên xem. Đã 1 giờ 36 phút sáng. Tú nhắm mắt đặt tay lên đầu. Làm ơn ngủ đi. Đừng nghĩ ngợi nhiều nữa. Tú tự nói với bản thân.
Chưa kịp đi vào giấc ngủ, thì Tú nhận được một tin nhắn.
Nhi – Nhà kế bên: Không biết Tú ngủ chưa, nhưng em gửi đại. Hôm nay em vui lắm. Tú mau khoẻ nhé.
Tú cười. Nhi đâu có biết, Tú thức đến giờ này cũng là vì nghĩ về Nhi.
Tú: Cảm ơn Nhi. Hôm nay thấy bị sốt cũng đáng lắm.
Nhi – Nhà kế bên: Chào mừng Tú đã về với Sài Gòn.
Tú: Ngủ ngon.
Nhắn xong, Tú vùi mặt vào trong gối, hy vọng giấc ngủ sẽ mau đến.
-hết chap.3-
CHAPTER 4: NẮNG Ở TRONG TIM
Ngày thứ Hai đến với một thông báo từ lớp Triết học. Ba chữ ‘Bài tập nhóm’ được cô giáo viết to lên bảng, với dòng chữ nhỏ ‘Hãy lập một nhóm từ 2 đến 3 người’ bên dưới.
“Đây sẽ là bài thi học kì của các em.” Cô thông báo.
Tú có thể nghe tiếng than vãn từ tất cả các hướng trong lớp học. “Cô ơi, mới tháng 10 thôi mà.” Một bạn nam ngồi trước Tú nói, và một bạn nam khác ngồi đằng sau Tú cũng hùa theo. “Cô ơi, mới tháng mười thôi!”
Sắc mặt cô vẫn bình thản. Tú nghĩ cô đã quá quen với việc này. “Cô biết các em cũng sẽ chờ đến 3 ngày cuối rồi mới làm. Cô cho bài tập trước là để các em từ từ chuẩn bị.” Nói xong, cô vỗ tay hai cái, ra hiệu cho mọi người lập nhóm.
Tú nhìn qua phía Nhi. Nhi để tóc mái lưa thưa và xoã dài, không cột cao lên như những khi ở nhà. Chưa kịp đứng lên ngỏ lời, Tú đã thấy một vài bạn đi lại phía Nhi. Tú bặm môi và rủa thầm người đã lên ý tưởng này. Tú chẳng bao giờ thích làm bài tập nhóm.
Sau vài phút suy nghĩ, Tú quyết định lên xin phép cô được làm bài tập một mình. Ngay lúc đó, Nhi kéo tay Tú lại.
“Tú đi đâu đấy?” Nhi hỏi.
“Um… Tú định lên hỏi cô xem có thể làm một mình không.”
“Tại sao?” Nhi hỏi tiếp.
“Vì Tú không có nhóm.”
“Ai nói thế? Có Nhi nè.”
Lúc đó Tú thề rằng, nếu có ai hỏi Tú thiên thần có thật hay không, thì Tú nhất định sẽ trả lời là có.
“Mấy bạn hồi nãy đứng cạnh Nhi thì sao?” Tú thắc mắc.
“Em nói với họ rằng bạn Tú trông rất buồn, nên em cần đi tìm bạn ấy.”
Lúc này mặt Tú đỏ hết lên, không phải là vì ngại, mà vì Tú không muốn Nhi nghĩ Tú là một người yếu đuối cần giúp đỡ.
“Nhi không cần phải làm vậy đâu.” Tú nói, không thể nhìn vào mắt Nhi.
“Tú à, em đùa đấy.” Nhi cười. “Em thật sự muốn ở cùng nhóm với Tú mà. Nhà mình ở cạnh nhau, sẽ dễ làm bài tập hơn. Với lại, những người khác đã lập nhóm hết rồi.” Tú nhìn xung quanh và phát hiện Nhi nói đúng, mọi người đã vào nhóm, giờ chỉ còn Tú với Nhi.
“Sao nào? Lập nhóm với em chứ?” Nhi hỏi, và vội nói thêm, “Đừng có nói chắc vậy nữa nha. Tú đâu còn sự lựa chọn nào khác.”
Tú mỉm cười. “Ừ, vậy thì lập nhóm với Nhi.”
Ngày học hôm đó kết thúc, Nhi rủ Tú cùng nhau đi mua dụng cụ cho dự án phải làm. Nhìn quanh để chắc chắn không ai thấy mình, và khi an tâm chẳng ai để ý, Tú bước lên xe với Nhi. Đi được 1 đoạn đường, Tú mới phát hiện mình đang trở về nơi quen thuộc ấy.
“Tú biết con đường này.” Tú nói nhỏ.
“Đúng rồi. Mình sắp tới nhà sách rồi.” Nhi trả lời.
“Không,” Tú bắt đầu thấy hồi hộp. “Hồi đó Tú sống ở đây.”
“Nơi Tú ở trước khi dọn đi à?”
“Ừ.”
“Tú có muốn em nhờ bác tài ghé ngang không?” Nhi đề nghị.
Do dự một hồi, Tú gật đầu. Lần trước đi một mình, Tú không có đủ dũng khí làm việc gì. Đến việc bước xuống xe, tiến lại bấm chuông cũng không dám. Lần này có thêm một người nữa, Tú nghĩ mình có thể làm được.
Nhưng Tú hoàn toàn sai lầm.
Khi hai người vừa bước xuống xe, chân Tú đã không bước nổi đến cánh cửa.
“Tú muốn vào không?” Nhi hỏi, cảm thấy lo lắng.
“Tú—Tú không biết nữa…” Đợi một vài giây sau, Tú nói, “Thôi mình về đi. Chắc gì người ta cho vào.”
Tú quay người lại và mở cửa xe, “Mình không nên