
ch *——
Trọng Huyền điện
Hàn Hạo Hữu tuyên Hàn Hạo Thần và Hoa Thiên Sóc đến, nói là nghị sự, trên thực tế chính vì để hỏi bọn họ tại sao hôm nay lên triều muộn.
Cung nữ sau khi đưa trà lên đều cùng nhau lui ra, bên cạnh Hàn Hạo Hữu chỉ để lại tổng quản thái giám Phí công công.
Hắn nhấp một ngụm trà sau đó nhìn về phía Hàn Hạo Thần và Hoa Thiên Sóc cười yếu ớt hỏi “Hôm nay hai vị tại sao lại cùng nhau lên triều muộn? Chẳng lẽ có chuyện gì trẫm đã bỏ lỡ?”
Hôm nay là ngày hắn thứ nhất hắn lên triều sau sau khi chính thức lên ngôi, Hàn Hạo Thần và Hoa Thiên Sóc cùng nhau lên triều muộn khó tránh khỏi bị người khác chỉ trích, có nhiều đại thần thậm chí cho rằng Hàn Hạo Thần liên minh với Hoa Thiên Sóc ý đồ tạo phản đang chuẩn bị khởi nghĩa.
Phụ thân Hoa Thiên Sóc giữ chức quan Thừa Tướng đứng đầu trong triều, tự nhiên sẽ có nhiều lời đồn không tốt, chỉ cần nói đến ngày hôm qua tân hoàng lên ngôi, Thần vương và con trai Hoa Thiên Sóc nhất thời vui mừng uống quá nhiều rượu cho nên lâm triều muộn, bách quan tuy có nghi ngờ, nhưng cũng không dám suy đoán nhiều.
Nhưng cho dù Thừa Tướng giải thích như thế, Hàn Hưu Thần nhìn thần sắc dị thường của từng người bọn họ thì không tin là bởi vì lý do này mà hôm nay lâm triều muộn mấy canh giờ.
Cuối cùng vẫn là Hoa Thiên Sóc không nhịn được cười nói: “Bẩm Hoàng Thượng , thần và Vương Gia Lâm triều muộn là do Lạc cô nương mà Vương Gia mang về trong phủ ban tặng.”
“Hả? Nàng họ Lạc? vậy cuối cùng đã có chuyện gì xảy ra?” Hàn Hạo Hữu vẻ mặt tràn đầy hứng thú, ngày đó nếu không phải Hàn Hạo Thần mang theo cô gái kia vội vàng chạy về vương phủ, tân hôn của hắn sắp đến, hắn chắc chắn sẽ ra lệnh cho Hàn Hạo Thần dẫn người vào Hoàng cung.
Hắn nhớ ngày hôm đó nhìn thấy Lạc Tử Mộng nàng là cô gái đẹp nhất mà hắn từng gặp, so với thiên hạ đệ nhất tài nữ của nước Hàn Vũ Lăng Tư Kỳ đẹp hơn, hắn cũng nhìn ra được, ngày đó Hàn Hữu Thần đối với nữ tử này khác biệt, nếu là nữ tử khác hại hắn ngã xuống ngựa bị bêu xấu, tình có lẽ tính mạnh đã khó bảo toàn.
Nhưng mà hắn lại không xác định được, Hàn Hạo Thần rốt cuộc là vì kiêng dè bản thân cùng đương kim Hoàng Thượng tranh một nữ nhân, hay là đã thật sự động lòng với nữ tử không rõ lại lịch Lạc Tử Mộng này.
Hoa Thiên Sóc nghe Hàn Hạo Hữu vừa hỏi như thế, liền liếc mắt nhìn Hàn Hạo Thần sau đó lại một lần nữa nheo mắt phượng nở nụ cười.
“Bẩm hoàng thượng, cô nương kia tên là Lạc Tử Mộng là cô nương thú vị nhất mà thần từng gặp.” sau đó hắn nhìn về phía Hàn Hạo Thần nói, “Cũng là khắc tinh trong đời thần Vương điện hạ.”
Hàn Hạo Thần đưa tay lên miệng nhẹ ho một tiếng.
Mặc dù Hoa Thiên Sóc nói không sai, Lạc Tử Mộng chính xác là khắc tinh của hắn, hắn hình như không đành lòng làm bất cứ hành động bất lợi gì đối với nàng, thấy tròng mắt nàng trong suốt lại khiến người ta rung đông khác thường, nhưng từ lời nói trong miệng của Hoa Thiên Sóc, ngược lại cảm thấy quái dị rất nhiều.
“Hả? Thần vương cũng gặp phải khắc tinh sao? Thật là kỳ lạ, nhưng mà theo hai khanh, thì rốt cuộc lai lịch Lạc cô nương này như thế nào?” Hàn Hạo Hữu vừa cầm ly trà lên, vừa nói ra một câu.
CHƯƠNG 16
Hoa Thiên Sóc rất có hứng thú trả lời: “Lạc cô nương này. . . . . . thật đúng là làm người ta không thể nào suy đoán được, không giống những cô nương bình thường, cũng không giống những tiểu thư con nhà quan.”
“Hả? Chỉ giáo cho trẫm thử xem?” Hàn Hạo Hữu đối với nàng cảm thấy có hứng thú.
Hoa Thiên Sóc trả lời: “Nếu cô nương bình thường, nhìn thấy Vương Gia và Tướng quân chắc chắn sẽ bị dọa sợ đến mức quỳ xuống đất dập đầu, nhưng nàng đối với vi thần và Vương Gia nói năng lỗ mãng, nếu nói nàng tiểu thư nhà quan, nàng lại không phân biệt chủ tớ, thậm chí … ha ha…”
Lời còn chưa dứt, Hoa Thiên Sóc vừa nghĩ tới Lạc Tử Mộng mặc y phục đơn giản chạy từ trong phòng ngủ ra, liền không nhịn được bật cười.
“Rốt cuộc có chuyện gì mà buồn cười như thế?” Hàn Hạo Hữu lại càng thêm hứng thú.
Hoa Thiên Sóc thật vất vả mới dừng được lên tiếng: “Chắc hẳn tối hôm qua thần Vương Gia đối với Lạc cô nương rất dịu dàng, cho nên hôm nay thần Vương Gia muốn lên triều thì Lạc cô nương tìm mọi cách ngăn cản, không kịp trang điểm thay quần áo đã chạy ra, theo suy nghĩ vụng về của thần, Lạc cô nương muốn Thần vương gia trở về với nàng .”
“Phiêu Kỵ đại tướng quân!” Hàn Hạo Thần thâm trầm nói một câu
“Được rồi, mạt tướng không nói, nhưng mà thần Vương Gia vẫn nên gọi tên thần đi, nghe dễ nghe hơn.”
Hàn Hạo Hữu cả kinh: “Ý Thiên Sóc . . . . . . Nhị đệ đã cùng Lạc cô nương. . . . . .” Cảm thấy là khả năng này, trong lòng Hàn Hạo Hữu có một trận mất mát.
Hàn Hạo Thần lúng túng trừng mắt liếc Hoa Thiên Sóc, sau đó trả lời Hàn Hạo Hữu: “Hoàng huynh, Thiên Sóc đang nói đùa với huynh thôi, hôm qua Lạc cô nương ở tại phòng khách, Thần Đệ cũng không biết tại sao Lạc cô nương lại chạy đến.”
“À. . . . . . tại sao Thiên Sóc lại không muốn để Thần vương gia gọi ngươi là Phiêu Kỵ đại tướng quân?”
Hàn Hạo Thần cũng không nhịn được cười một tiếng.
Một câu nói của Hàn Hạo Hữu châm trúng vào ch