
vị vừa đắng vừa chát, là nước mắt.
Bao lâu rồi hắn chưa khóc? Không nhớ rõ nữa, nhưng cảm giác bây giờ rất rõ, ba tháng qua đã đả thương đến tận tim gan của hắn, giống như bị người ta xé rách, bị chọc một lỗ lớn.
Hắn nhớ lại lời nàng nói với hắn, nàng không thuộc về đây, nàng không làm chủ được chuyện đi về, mỗi khi nghĩ đến đây, đầu hắn đau không thể hô hấp được.
Tại sao? Ông trời đã đưa nàng đến rồi sao lại đưa nàng đi. Hắn không cho phép!
”Ông trời! Trả lại Mộng nhi cho ta….”
Thiệu Tần tìm nửa ngày cũng không tìm được, nghe được tiếng gào thét dưới chân núi, mới nhanh chóng đi theo, nhìn hắn quỳ trên đỉnh núi, lập tức phi thân qua muốn dìu, nhưng căn bản hắn đang muốn trừng phạt mình, nhìn trời hô hào.
”Vương gia! Người đừng như vậy, Vương phi sẽ không có chuyện gì đâu, nhất định sẽ trở về.”
“Ba tháng! Không phải ba ngày! Nàng sẽ đi nơi nào? Đã tìm cả nước, ngay cả hoàng cung cũng đã tìm, nhưng không tìm được, ngươi nói xem, nàng đi đâu?” Hắn không ngừng chất vấn, ”Ngươi nói cho ta biết, nàng sẽ không như vậy mà bỏ lại ta? Tại sao một người lớn sống sờ sờ như vậy mà tự dưng biến mất?”
Lần đầu tiên Thiệu Tần nhìn thấy hắn luống cuống như vậy, ba tháng nay đều như vậy, như phát điên. Mà sát thủ ám sát họ hôm đó đều là sát thủ trong nghề, đã uống thuốc độc tự tử nên không tra chủ mưu sau lưng được.
”Vương gia, ngài bình tĩnh một chút, chúng ta tìm lại thôi, có thể bỏ sót chỗ nào đấy, mà có thể vì vương phi bị mất trí nhớ nên không về phủ được.”
”Đúng, ngươi nói đúng, nàng nhất định không có việc gì, chỉ là tạm thời không tìm được đường về nhà thôi.” Hắn lảo đảo, Thiệu Tần chạy qua đỡ hắn.
Sau khi nàng mất tích, hắn chưa ngủ nhiều buổi tối, cứ như vậy đi tìm nàng, cả nước cũng đi tìm nàng, chỉ cần có người giống nàng một chút nào đó, bọn họ sẽ tới phủ thông báo.
Hai ngày sau đó, hắn bừng tỉnh trong giấc ngủ, một giấc này của hắn chính là hai ngày.
Sau khi rửa mặt, hắn nhìn Tầm Mộng cư, tất cả đều có nhưng không có nàng, cả phủ yên tĩnh như phủ chết, ai cũng không dám phát tiếng động thừa.
Hắn ngồi bàn ăn đồ ăn sáng nhưng không thấy có chút mùi vị nào, nhìn chỗ ngồi bên cạnh, giống như có thể nhìn thấy nàng cười nói với hắn. Một cái nhăn mày của nàng đều ghi tạc trong đầu hắn, mấy tháng này càng thêm nồng đậm.
”Vương gia, Hoa tướng quân cầu kiến.” Tần quản gia ôm quyền bẩm báo nhưng không có lòng tin hắn sẽ cho gặp.
Hắn chậm rãi ngước mắt lên, tròng mắt đen không có thần thái thường ngày.
Thấy hắn gật đầu, Tần quản gia lập tức đi thông báo.
Khi Hoa Thiên Sóc thấy bộ dáng của hắn như vậy có chút kinh ngạc, mặc dù hắn cũng gấp gáp đi tìm nàng, trong lòng hắn cũng có chút khó chịu, nhưng hôm nay thấy hắn vì nhung nhớ mà sinh ra tóc trắng, tự mình thấy tình cảm cho nàng còn kém xe hắn.
Hắn thấy Hoa Thiên Sóc thì lập tức xông lên hỏi: ”Có tin tức gì sao?”
Hắn ta lắc đầu bất đắc dĩ, rồi thở dài.
”Nàng đi đâu? Sao bây giờ vẫn chưa tìm được?” Vẻ mặt hắn bắt đầu hoảng hốt.
Hoa Thiên Sóc thấy bộ dáng của hắn cũng không dễ chịu, vỗ vai an ủi, vốn định khuyên hắn đi xem muội muội một chút, nàng ta chịu một kiếm vì hắn, nhưng ba tháng qua hắn không đi nhìn lấy một lần, nàng ta bắt đầu tức giận tuyệt thực, bảo rằng hắn qua xem mới ăn, nhưng tình hình bây giờ thì sao hắn có thể mở miệng được.
”Ngươi ăn chút gì đi, nếu nàng trở lại thấy ngươi như vậy, nàng sẽ tự trách.”
Hắn đờ đẫn cầm đũa lên, đưa thức ăn vào miệng nhưng không thấy có mùi vị gì.
”Ta về trước đây, ngươi bảo trọng, nếu có tin gì ta lập tức thông báo.”
Hoa Thiên Sóc xoay người bước hai bước, nhưng nghĩ đến muội muội nên dừng lại bước chân, chau mày quay đầu, nhìn hắn nhưng cuối cùng vẫn mở miệng: ”Vương gia, ta biết bây giờ nói chuyện này là không đúng, nhưng ta không có biện pháp, muội muội đã lâu rồi chưa ăn gì, la hét muốn gặp ngươi, dù sao nàng cũng trúng kiếm vì ngươi, vết thương đã khá hơn nhưng tinh thần lại kém, nếu có thể ngươi đi nhìn nàng một chút.”
Quả nhiên trong dự liệu, ngay cả nhìn một cái cũng không có, mà hắn cũng biết, ngoài chuyện tìm nàng Hàn Hạo Thần còn phải tra chủ mưu chuyện ám sát, hai việc lớn trên vai, làm gì có thời gian đi xem muội muội.
Hoa Thiên Sóc đi tới phủ Thừa tướng thì nghe được tiếng chén vỡ.
”Thiên Nhụy, ai chọc tức muội?” Hoa Thiên Sóc biết rồi còn hỏi.
Nàng thấy hắn trở lại thì hưng phấn chạy tới, nhìn phía sau hắn, thấy không có ai nên mặt nàng bắt đầu trầm xuống.
”Đại ca, chả phải huynh bảo đưa hắn tới sao? Hắn đâu?”
”À….cái này…. …, ta chỉ nói là tận lực.”
“Ta mặc kệ! Ta muốn gặp Thần ca ca, ta. . . . . .” Bởi vì hét to nên kéo theo vết thương khiến nàng đau đớn.
Hắn lập tức dìu nàng ngồi xuống: ”Bảo muội chớ lộn xộn, muội lộn xộn sẽ kéo theo vết thương.”
”Ô……” Nàng càng nghĩ càng uất ức, ”Vì hắn mà mạng cũng không cần, sao hắn không quan tâm ta? Ta nằm giường lâu như vậy mà hắn cũng không đến nhìn ta?”
”Muội cũng biết, Mộng nhi….Thần vương phi mất tích, hắn không có thời gian lâm triều, sao lại qua xem muội được? Chớ loạn, chờ hắn tìm được thì hắn sẽ qua thăm muội.”
Nàng cắn môi,