
n, sau đó đem tất cả tầm mắt đặt trên người Lạc Tử Mộng.
“Ý tứ của Lạc Cô Nương là gì? Có nguyện ý không?”
Lạc Tử Mộng nghĩ đến việc Hoa Thiên Nhụy muốn gả cho Hàn Hạo Thần, lập tức thuận tiện bò xuống dưới: “Hoàng thượng, thật ra ta cảm thấy Hoa Thiên Nhụy mới xứng đáng với Thần vương điện hạ, cẩu thả giống như ta, làm sao mà thích hợp làm vương phi được?”
“Nhưng câu này còn giống tiếng người.” Hoa Thiên Nhụy đắc ý hả hê trở về chỗ ngồi uống trà.
Hàn Hạo Hữu có nỗi băn khoăn :” Lạc cô nương, gả cho Thần vương chính là vương phi rồi? Chẳng lẽ Lạc cô nương không muốn làm vương phi?”
“Không có hứng thú.” Nàng cũng cầm cốc trà lên học bộ dáng uống trà của bọn họ, sau đó nhún vai một cái nói : “Khi đó trắc phi thị thiếp đều đến, ta không chống đỡ được, mấy chuyện làm nữ hầu nhất phu không thích hợp với ta.”
“Hả?” Kỳ phi cũng giật mình trong lòng.
Nàng lại bổ sung: “Cái ta muốn chính là một đời một kiếp một người.”
Mọi người lại làm bộ mặt không thể tin được nhìn Lạc Tử Mộng, mới vừa rồi nhìn thấy bộ dáng của một đứa trẻ của nàng, căn bản không có hành động khuê tú, nhưng lời nói của nàng lại chính là lời nói tiếng lòng của Kỳ phi.
Cũng bởi vì một câu nói này của nàng, cũng khiến cho Hàn Hạo Thần sửng sốt. Nàng quả nhiên đặc biệt, hắn không có nhìn lầm.Mặc dù hắn là nam, nhưng câu này hắn cũng muốn nói ra, cho nên lại vì những lời này, hắn kiên định muốn lấy được sự tín nhiệm của nàng.
“Một đời một kiếp một người?” Hàn Hạo Hữu có chút kinh ngạc, “Nhưng từ xưa nam tử có tam thê tứ thiếp là chuyện thường tình, hơn nữa chính vì chuyện này nên không muốn gả cho Thần vương.”
Lạc Tử Mộng bất đắc dĩ thở dài: “Xem như thế đi, hơn nữa…”
“Hơn nữa cái gì?” Hàn Hạo Hữu và Hàn Hạo Thần cùng nhau hỏi.
Đôi tay của Lạc Tử Mộng chống trên khay trà, cười hết sức đắc chí: “Hơn nữa, Thần vương điện hạ của chúng ta lại không ham nữ sắc, ta gả cho hắn có phải làm quả phụ rồi không?”
“Phốc…” Hàn Hạo Thần phun một ngụm trà ra ngoài, hắn nhếch nhác nhận lấy khăn giấy mà Tiểu Đông đưa cho để lau miệng, quả thật muốn tìm động để chui vào, không ngờ nàng lại nói những lời này trước mặt nhiều người như vậy.
Chỉ là, chuyện hắn quyết định bất kể như thế nào hắn đều làm, cho nên hắn cưới chắc được nàng rồi.
Sau một khắc lấy lại bình tĩnh, sau đó đặt ly trà xuống ra hiệu một cái với Lạc Tử Mộng, lông mày nàng run lên, chỉ nhìn thấy hắn nói mấy câu vào tai nàng, mặt Lạc Tử Mộng lập tức đỏ tới mang tai.
CHƯƠNG 51
Lạc Tử Mộng nghiêng đầu liếc hắn một cái, hình như còn chưa kịp phản ứng hắn nói gì, lập tức tức giận hồi đáp: “Với ngươi. . . . . .” Lời vừa ra khỏi miệng, nàng lập tức che miệng lại.
Tiểu Bạch Thỏ như nàng cuối cùng đấu không lại lão hồ ly như hắn, lập tức liền lọt bẫy.
Nhưng. . . . . . chết như vậy có phải quá nhanh rồi không? Mới hai vấn đề thôi, hai vấn đề đã chết rồi!
“Ngươi! tính kế với ta!” bộ dáng nàng lửa giận ngút trời, bộ dáng giống như muốn cắn chết hắn vậy.
“A! phòng đó là chính ngươi đã đi đến, vấn đề này cũng chính là ngươi trả lời, Bổn vương tính kế ngươi như thế nào chứ?”
Bộ dáng vui mừng khi người khác gặp họa và giọng nói của hắn khiến Lạc Tử Mộng tức giận đến dậm chân.
Nhớ đến nụ cười tà ác của hắn sáng hôm nay, rồi lại nhớ đến lời nói của hắn: vật thí nghiệm? ngược lại ý kiến của Lạc cô nương rất hay. Nàng sợ đến mức run người, có lẽ tối hôm qua hắn ngủ ở Tầm Mộng cư cũng là do hắn tính toán trước, mục đích là muốn bắt nàng làm vật thí nghiệm, xem xem nàng thể khiến cho hắn “hứng thú” với nữ nhân không?
Lão hồ ly lão hồ ly, hắn chính là lão hồ ly, lần này hại nàng thảm rồi, nàng thật sự lọt vào hang hồ ly rồi.
Hoa Thiên Nhụy một lúc lâu sau mới phản ứng kịp, nàng kinh ngạc đi tới trước mặt bọn họ nói không nên lời “Ngươi. . . . . . Ngươi tối hôm qua. . . . . . Ở tại Tầm Mộng cư?”
Vốn dĩ tâm tình đang không tốt, lại nhìn khuốn mặt Hoa Thiên Nhụy gần như vậy, quả thật muốn đánh người, nàng tức giận cả giận nói: “Mắc mớ gì tới ngươi!”
“Lạc cô nương lại sao có thể nói những lời như vậy?” Phí công công nhẹ giọng nhắc nhở.
Lạc Tử Mộng tròng mắt chuyển một cái, bắt được cơ hội ra vẻ vô vị nhún nhún vai: “Đúng vậy, hoàng thượng, dân nữ trời sinh tính thô tục lại không hiểu cầm kỳ thư họa, cũng không biết trù nghệ nữ công, cho nên hoàn toàn không xứng người anh tuấn phi phầm, văn võ song toàn, cơ trí hơn người như thần Vương Gia, kính xin hoàng thượng nghĩ lại.”
“Nhưng. . . . . . Nếu Lạc cô nương đã cùng Thần vương thành vợ chồng chi thực. . . . . .” Hàn Hạo Hữu cảm thấy tiếc hận sâu sắc.
Lạc Tử Mộng vội vàng khoát tay: “Không có không có! Chúng ta không có bất cứ quan hệ gì, không có gì cả xảy ra cả, thật.”
Đôi mày rậm của Hàn Hạo Hữu nhíu chặt lại: “Nhưng Lạc cô nương cùng Thần vương đã có da thịt thân thiết ngủ cùng giường.”
Cũng may mắn mình đã lưu lại người tâm phúc cả, nếu danh tiết của Lạc Tử Mộng không được bảo vệ rồi. Hàn Hạo Hữu và Hàn Hạo Thần đều vì thế mà thở phào nhẹ nhõm.
Ai ngờ Lạc Tử Mộng không những không để ý đến chuyện này còn lắc lắc tay nói: “Hoàng thượng, dù sao th