
g có bỏ qua câu hỏi của nàng… mà nghiêm túc trả lời: “Đương nhiên là Vương Gia rồi, dù sao Vương Gia và hoàng thượng là huynh đệ, còn ta vĩnh viễn chỉ là thần tử.”
“Vậy tại sao Hàn. . . . . . Ý ta là Thần Vương Gia, tại sao hắn lại không có những món bảo bối này?”
“Bảo bối của Vương gia so với ta còn nhiều hơn, chẳng lẽ Mộng nhi chưa từng thấy qua?” Hoa Thiên Sóc không ngờ Hàn Hạo Thần chưa từng cho nàng xem qua.
Lạc Tử Mộng nghe hắn nói vậy, nghĩ đến việc Hàn Hạo Thần không tin tưởng nàng như Hoa Thiên Sóc, trong lòng có chút mất mác. Chỉ là người ta là Vương Gia, nàng còn muốn đòi hỏi điều gì? Bọn họ vốn không quen không biết, hắn đề phòng nàng cũng là chuyện bình thường.
Nghĩ như vậy, tâm tình Lạc Tử Mộng cũng khá hơn một chút.
“A! Đúng rồi!”
“Sao vậy?” Hoa Thiên Sóc nghi ngờ nhìn nàng.
Lạc Tử Mộng nhảy cẫng lên nói: “Ta đã hiểu tại sao ngươi nói Mị phu nhân không chịu nổi rồi!”
Nếu hiện tại Hoa Thiên Sóc đang dùng bữa, đoán chừng hắn sẽ bị nghẹn cơm mà chết sặc, không ngờ nàng lại kiên trì muốn hiểu thấu đáo mọi việc như vậy. Chỉ là. . . . . . nếu thực sự đã hiểu, thì làm sao nàng có thể bình tĩnh nói ra suy đoán của mình.
Không đợi Hoa Thiên Sóc lên tiếng, Lạc Tử Mộng lập tức nói tiếp: “Hiện tại ngươi tín nhiệm ta như vậy, nếu Mị phu nhân không thể gánh vác nỗi, ta sẽ giúp nàng gánh vác một phần!”
Hoa Thiên Sóc giật mình, hắn nói: “Ngươi…ngươi nói thật chứ?”
CHƯƠNG 71
Hoa Thiên Sóc giật mình, hắn nói: “Ngươi…ngươi nói thật chứ?”
“Đương nhiên là thật rồi.” Nàng ngước mắt lên nhìn hắn, “Từ trước tới giờ ta là người luôn giữ đúng lời hứa .”
“Vậy ngươi có biết. . . . . . Ý của ta là gì không?” Hắn muốn xác định lại suy nghĩ của nàng một phen.
Lạc Tử Mộng vừa cầm ngọc trâm bên cạnh lên vừa nói: “Đã nói là ta hiểu rồi mà, trong đây cất giữ nhiều bảo vật như vậy, lại không thể tùy tiện để cho người khác ra vào, chỉ có thể để người ngươi tín nhiệm nhất cũng chính là ái thiếp ngươi sủng ái nhất – Mị nhi tới đây dọn dẹp. Ngươi sợ nàng không chịu đựng nổi công việc nơi này, sợ nàng mệt mỏi, cho nên mới phải tìm một người đến giúp nàng gánh vác!”
Nàng thấy nàng thật thông minh cư nhiên lai có thể đoán được tâm tư của người khác, không khỏi nhoẻn miệng cười, hai lúm đồng tiền ngọt ngào xuất hiện khiến gương mặt nàng thêm rạng rỡ yêu kiều.
Khi nàng xoay người lại liền nhìn thấy gương mặt kinh ngạc của Hoa Thiên Sóc, Lạc Tử Mộng đi tới trước mặt hắn, vỗ vào vai hắn nói: “Ngươi yên tâm, ngươi tin tưởng ta như vậy, về sau ta nhất định sẽ giúp đỡ Mị nhi gánh vác mọi chuyện, hơn nữa còn không thu phí!”
Hắn nhẹ giọng nói: “Thì ra là chỉ cái này.”
“Vậy ngươi cho rằng là cái gì, chẳng lẽ ý ngươi không phải như vậy?” Nàng thất vọng nhìn Hoa Thiên Sóc, hóa ra là nàng không thông minh như vậy.
Hoa Thiên Sóc thật không biết phải giải thích với nàng ra sao, không thể làm gì khác hơn đành phải thay đổi đề tài: “Không có gì, ngươi ở chỗ này chơi, ta có việc phải ra ngoài.”
“A…!” Nàng gật đầu, Hoa Thiên Sóc vội vàng đi ra ngoài.
Sau khi Hoa Thiên Sóc đi ra đến bên ngoài liền hít một hơi thật sâu, hắn thật không hiểu nổi bản thân mình nữa, tại thời điểm Lạc Tử Mộng nói ra suy nghĩ của mình, hắn thật thất vọng. Hắn vốn hi vọng khi nàng nói nàng nguyện ý giúp Mị nhi, là nàng đang thừa nhận tình cảm nàng dành cho hắn.
Lắc đầu, hắn không muốn bản thân suy nghĩ về chuyện này nữa, hắn biết rõ, nàng là nữ nhân mà Thần vương coi trọng, hắn không nên có những suy nghĩ không an phận.
Hiện tại rốt cuộc hắn đã hiểu, tại sao Hàn Hạo Thần lại yêu thích lạc Tử Mộng rồi, ngay cả hắn cũng bắt đầu sinh ra cảm giác mãnh liệt đối với nàng. Muốn giữ nàng làm của riêng.
“Nha đầu này thật lợi hại.” Hắn âm thầm cười khẽ.
Xác thực, nàng rất có khả năng, lại có thể khiến hắn một người xem tình cảm là trò đùa nảy sinh tình cảm với nàng, hơn nữa đáng sợ hơn chính là, nàng căn bản không có làm bất kỳ chuyện gì lấy lòng hắn.
“Đại ca!”
Lúc này chợt vang lên một giọng nói khiến Hoa Thiên Sóc thu hồi lại suy nghĩ, hắn giương mắt nhìn lên, thì thấy Hoa Thiên Nhụy đang đi về phía hắn.
“Muội tìm huynh đã lâu, nghe Mị tẩu tử nói huynh mang theo một nữ nhân đi tới ‘Văn Nguyệt lâu ‘, chẳng lẽ huynh lại tìm thấy niềm vui mới rồi à?” Trong mắt Hoa Thiên Nhụy mà nói, thị thiếp của ca ca nàng gần sánh bằng hậu cung phi tần của Đương Kim hoàng thượng rồi.
Hoa Thiên Sóc dùng ngón tay chỉ vào trán Tam muội không biết lớn nhỏ dạy dỗ: “Muội thật đúng là càng ngày càng không có quy củ, cư nhiên dám cười đại ca ta? Cẩn thận không ai thèm lấy.”
“Đại ca!” Hoa Thiên hụy bất mãn lên án: “Huynh còn nói! Nhờ huynh làm một số chuyện, cũng làm không xong, để Thần ca ca cưới hồ ly tinh kia.”
Lông mày Hoa Thiên Sóc khẽ run, nếu để cho muội muội hắn biết “Hồ ly tinh” trong lời nàng đang ở đây, thật không biết hai người sẽ ầm ĩ thành cái dạng gì. Vì kế hoạch ngày hôm nay, có lẽ hắn nên tận lực nghĩ biện pháp khiến Hoa Thiên Nhụy rời đi.
“Tam muội, cách xưng hô của ngươi thật khó nghe? Là Thần Vương Gia muốn cưới nàng, cũng không chắc rằng nàng muốn gả cho