
Du Dĩnh coi như xong.
10 giờ 50, Du Dĩnh nói với tôi. “Cậu ngồi ra phía sau đi.”
Tôi bò ra phía sau của xe.
“Cậu có thể quỳ xuống được không?”
Tôi lại lặng lẽ làm theo.
Chúng tôi cứ ngồi lặng yên nghe hết chương trình của Từ Lệ.
Tối hôm nay, cô ấy đã cho phát rất nhiều bài hát. Cuối cùng lại là bài I will wait for you, đã lâu lắm rồi tôi không dám nghe bài này, không ngờ trong giây phút này đây lại có thể nghe thấy bài này. Lẽ nào Từ Lệ cũng đang chờ đợi một ai đó sao? Bất luận trên khía cạnh tình cảm hay lý trí thì tôi đều phải đồng cảm với Du Dĩnh, tôi không bao giờ hy vọng Từ Lệ bị phát giác, tôi thầm cầu nguyện cô ấy không bước ra từ cánh cửa kia.
Sau khi bài hát cuối cùng được phát sóng, Du Dĩnh tiến xe lên phía trước một chút, vừa hay dừng dưới một gốc cây. Cô ấy để đèn pha sáng, sau đó xắn tay áo lên, cuộn tóc mình vào trong áo.
Tôi quỳ ờ đằng sau, không nhìn thấy tình hình phía trước đài phát thanh, cũng không nhìn thấy được đồng hồ. Sau khi giai điệu cuối cùng của bài hát I will wait for you kết thúc, trong xe là một sự tĩnh lặng đến đáng sợ. Chắc phải đến mười lăm phút sau, một cô gái bỗng nhiên mở cửa và bước lên xe.
“Sao anh không nói trước với em là anh đến đón chứ?” Cô gái đó nói với Du Dĩnh.
Là giọng của Từ Lệ, cô ấy đã bước lên chiếc xe của Đại Hải và nói một câu như thế.
Và rất nhanh chóng, Từ Lệ phát hiện ra rằng người ngồi ở ghế lái không phải Đại Hải mà là một cô gái. Tôi ở phía sau rất khó xử, không biết nên đứng dậy hay cứ tiếp tục quỳ như thế.
“Tôi xin lỗi!” Cô gái đó muốn xuống xe.
“Trời mưa to thế này, để tôi đưa cô về nhà.” Du Dĩnh nhấn ga, phóng vụt xe đi.
“Cô là ai?” Từ Lệ hỏi Du Dĩnh.
Từ phía sau tôi lồm cồm bò lên khiến Từ Lệ giật nẩy người.
“Các cô muốn gì?” Giọng cô ta thật sự rất hoảng sợ.
“Yên tâm, không phải bắt cóc đâu.” Du Dĩnh nói với cô ta.
Hành động này của Du Dĩnh quả thật cũng giống bắt cóc lắm, cô ấy điên thật rồi.
“Tôi là bạn gái của Đại Hải.” Du Dĩnh trả lời.
Sắc mặt Từ Lệ sa sầm xuống, dường như cô ta không còn sợ nữa.
Du Dĩnh dừng xe ở một nơi vắng vẻ. “Bắt đầu bao lâu rồi?” Du Dĩnh hỏi.
“Cô nên hỏi Đại Hải.” Câu trả lời của Từ Lệ cũng đồng nghĩa với việc ngầm thừa nhận.
“Đã đến giai đoạn nào rồi?” Du Dĩnh hỏi tiếp.
Từ Lệ cười mấy tiếng rồi nói. “Cái gì mà đến giai đoạn nào chứ? Tôi và anh ấy cũng đâu phải trẻ con.”
“Anh ấy yêu cô không?”
Không ngờ Du Dĩnh lại hỏi cô ta câu hỏi này.
“Tôi không bao giờ ở cùng với người đàn ông không yêu mình.” Từ Lệ nói. “Nếu điều đó khiến cô tổn thương, tôi xin lỗi cô.”
“Cô không đủ tư cách để nói lời xin lỗi tôi!” Du Dĩnh lạnh lùng nói. “Mời cô xuống xe!”
“Cô nói đưa tôi về nhà mà!”
“Đừng mơ hão!” Du Dĩnh đẩy cô ta xuống.
Từ Lệ bị đẩy ngã xuống vệ đường.
“Lúc nãy đáng lẽ tớ nên bịt mặt.” Tôi nói. “Nếu cô ta báo cảnh sát thì chúng ta phải ngồi tù đấy.”
Du Dĩnh vừa lái xe vừa nước mắt chảy dài trên mặt. Từ lúc gặp lại đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi được chứng kiến cô ấy rơi lệ.
“Đừng khóc, cậu nên nghe lời giải thích của Đại Hải đã, hoặc có thể Từ Lệ đã tình nguyện đến thôi.”
“Tớ chắc chắn hai người họ đã lên giường.” Du Dĩnh nghẹn ngào nói trong nước mắt.
Tôi không biết nói thêm câu gì nữa.
Du Dĩnh đưa tôi về nhà.
“Tạm biệt.”
“Đừng làm chuyện gì ngốc nghếch nhé!” Tôi nói với theo.
4 giờ sáng, Du Dĩnh gọi điện thoại đến cho tôi.
“Châu Nhị, để lựa chọn một cuộc sống giữa vui vẻ và yên ổn, cậu sẽ chọn cái nào?” Du Dĩnh hỏi.
“Cuộc sống ổn định cũng có thể vui vẻ mà.”
“Chỉ được phép chọn một.”
“Tớ đã từng lựa chọn cuộc sống vui vẻ, chính vì thế giờ tớ mới có cuộc sống không yên ổn.” Tôi cười như mếu.
Cô ấy im lặng hồi lâu.
“Cậu không sao chứ?” Tôi hỏi dồn. “Đại Hải nói thế nào?”
“Anh ấy thừa nhận rồi. Trước khi tớ trở về, cô gái đó đã gọi điện cho anh ấy.”
“Cậu sẽ dọn đi chứ?”
“Không biết nữa. Bảy năm rồi… người đàn ông ngủ bên tớ hàng đêm bảy năm đằng đằng vừa qua cuối cùng lại lừa dối tớ. Tớ còn cho rằng mình sẽ lấy anh ấy kìa.”
“Anh ấy nói sao?”
“Anh ấy cầu hôn với tớ.”
“Câu hôn?’
“Tớ cũng sẽ chọn cuộc sống vui vẻ giống cậu.” Du Dĩnh cúp điện thoại.
Chương 28
Tôi không hiểu lắm ý của cô ấy, đó là đồng ý hay không đồng ý lời cầu hôn nhỉ? Nếu chỉ được phép lựa chọn cuộc sống vui vẻ hoặc yên ổn, tôi chắc chắn sẽ chọn cuộc sống vui vẻ, dù có thứ vui vẻ cũng khiến người ta quá mệt mỏi.
Mấy hôm sau, tôi đến máy ATM để kiểm tra tài khoản, biết rằng Văn Lâm vẫn chưa rút số tiền ở trong đó… Tôi hiểu, anh ấy từng yêu tôi thật lòng.
Sáng sớm, tôi mơ hồ như có ai đó gõ cửa. Tôi ngồi dậy, bên ngoài không có ai. Hóa ra không phải tiếng gõ cửa mà là tiếng gõ cửa sổ. Là Văn Lâm sao? Lẽ nào anh trông thấy bức tranh ghép ở trên cửa sổ? Tôi cầm bức tranh ghép ra, Du Dĩnh đang quỳ chỗ cầu thang máy.
“Vẫn chưa tỉnh à?” Cô ấy cười hỏi tôi. “Tớ mua đồ ăn sáng đây.”
Du Dĩnh vòng ra cửa lớn bước vào. Cô ấy mua cháo, quẩy và sữa đậu nành.
“Cậu đồng ý anh ấy rồi à?” Tôi hỏi.
“Tớ từ chối rồi.”
“Tại sao? Chẳng phải lúc nào cậu cũng muốn anh ấy nói lời cầu hôn sao?”
“Tớ hy vọng vì yêu tớ nên