Disneyland 1972 Love the old s
Kiếp này em từng có anh

Kiếp này em từng có anh

Tác giả: Trương Tiểu Nhàn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323605

Bình chọn: 8.00/10/360 lượt.

ản suốt một đêm, cuối cùng Vũ Vô Quá cũng mở cửa bước ra. Hai người họ ôm nhau khóc một trận thống thiết.

Những chuyện ấy sau này Từ Ngọc mới kể lại cho tôi.

Cô ấy kể với một giọng vô cùng hạnh phúc rằng, đó chính là một sự khảo nghiệm. Sau đó vẫn còn thêm một sự khảo nghiệm nữa: một người đã đứng ra công khai chỉ trích Vũ Vô Quá đã đạo cuốn tiểu thuyết Magic Clock của mình và còn đưa ra lệnh cấm phát hành và tiêu thụ cuốn tiểu thuyết đó.

“Anh ấy không bao giờ đi ăn cắp tiểu thuyết của người khác.” Từ Ngọc kích động nói.

Cái người có tên Mạch Cảnh Đông đó đã tìm luật sư tố cáo Vũ Vô Quá đã xâm phạm bản quyền của mình.

Tôi không tin việc Vũ Vô Quá ăn cắp tiểu thuyết của người khác lắm, nhưng sự việc cũng không biết phải trái ra sao, nếu không có gì sao người kia lại dám công khai lên tiếng tố cáo anh ta được chứ?

Từ Ngọc nhờ Du Dĩnh tìm luật sư. Du Dĩnh liền tiến cử một luật sư chuyên về bản quyền tương đối thân quen. Phí thuê luật sư đương nhiên không hề rẻ, cuốn tiểu thuyết Magic Clock lại không được tiếp tục tiêu thụ, Vũ Vô Quá làm gì có tiền để kiện tụng chứ? Chẳng lẽ lại muốn Từ Ngọc phải thoát y nữa hay sao?

“Vũ Vô Quá nói thế nào?” Tôi hỏi cô ấy.

“Đương nhiên anh ấy không ăn cắp truyện của ai cả nên không cần phải nhiêu khê đến thể.” Từ Ngọc nói trong sự kích động khá mạnh.

“Luật sư có nói bên kia có bằng chứng chứng minh, năm ngoái Mạch Cảnh Thiên có gửi bản thảo đến tòa soạn nơi Vũ Vô Quá làm việc, nội dung cuốn tiểu thuyết có nhiều nét giống với cuốn Magic Clock của Vũ Vô Quá, chỉ có một số chỗ khác thôi.” Du Dĩnh nói.

“Nếu năm ngoái gửi bản thảo đến, tại sao đến tận bây giờ Vũ Vô Quá mới sao chép lại chứ?” Từ Ngọc giận dữ hỏi.

“Cái tay Mạch Cảnh Đông đó cũng gửi bản thảo đó đến một nhà xuất bản khác, chuyện ấy vào đầu năm ngoái rồi, nhưng nhà xuất bản ấy không định cho xuất bản cuốn đó nên nó giờ vẫn nằm nguyên ở đó, bọn họ có thể chứng minh. Điều đó chứng tỏ, trước khi cuốn sách mới của Vũ Vô Quá chưa xuất bản, cuốn tiểu thuyết của Mạch Cảnh Đông đã tồn tại.” Du Dĩnh nói lý lẽ.

“Du Dĩnh, cậu nói thế là có ý gì chứ! Cậu muốn nói Vũ Vô Quá đã sao chép truyện của người khác sao?” Từ Ngọc giận dữ thật sự.

“Du Dĩnh không có ý đó đâu.” Tôi liền nói chữa.

“Tớ chỉ muốn nói với cậu rằng, vụ này chưa chắc Vũ Vô Quá sẽ thắng được.” Du Dĩnh có chút khó xử.

“Thế thì tớ thay luật sư! Xin lỗi, tớ đi trước đây.” Từ Ngọc đứng phắt dậy hằm hằm bước đi.

“Sao cậu lại nói thế chứ?” Tôi trách Du Dĩnh.

“Nếu quả thật Vũ Vô Quá đã sao chép truyện của người ta thì vụ này chắc chắn không thể thắng được, như thế hà tất phải mất không tiền thuê luật sư? Cậu và tớ thừa hiểu số tiền đó lại cần đến Từ Ngọc đi xoay sở mà.” Du Dĩnh nói.

Tôi nhớ lại bức thư tình của Vũ Vô Quá gửi Từ Ngọc khi anh ta còn ở Mỹ, có nhắc đến chim ruồi. Anh ta là người có tài, tại sao phải đi sao chép truyện của người khác chứ?

Buổi tối, tôi tìm Từ Ngọc. Vốn muốn rủ cô ấy ra ngoài ăn cơm, nhưng cô ấy nói không muốn đi đâu cả.

“Vũ Vô Quá đâu?” Tôi hỏi.

“Anh ấy ra ngoài rồi.”

“Cậu đừng trách Du Dĩnh.”

“Cái tay luật sư ấy không nên nói mọi chuyện với cậu ấy! Bọn tớ đang định thay luật sư.” Nghe giọng Từ Ngọc vẫn chưa có vẻ gì bỏ qua cho Du Dĩnh.

“Vũ Vô Quá nói thế nào?”

“Tâm trạng anh ấy đang tồi tệ lắm. Châu Nhị, cậu có tin Vũ Vô Quá sao chép tác phẩm của người khác không?”

Tôi không biết phải trả lời Từ Ngọc thế nào, tôi cho rằng câu chuyện này không hề đơn giản.

“Đến cậu cũng không tin anh ấy sao?” Từ Ngọc có vẻ rất kích động.

“Tớ tin.” Tôi không muốn khiến Từ Ngọc thất vọng.

“Không phải thế. Chỉ có mình tớ tin anh ấy thôi.”

“Nếu chứng minh được Vũ Vô Quá quả thật có sao chép tác phẩm của người khác, cậu sẽ thế nào?”

“Tớ sẽ rời bỏ anh ấy.”

“Không đến nỗi nghiêm trọng như vậy chứ?”

“Trừ phi bây giờ anh ấy nói thật với tớ.”

Đúng lúc này Vũ Vô Quá ngật ngưỡng trở về.

“Sao anh lại uống rượu thế?” Từ Ngọc vội vã bước tới dìu anh ta.

Tôi cũng bước tới dìu Vũ Vô Quá đến ghế sofa.

“Từ trước đến giờ anh ấy không bao giờ uống rượu.” Từ Ngọc ân cần quỳ xuống trước mặt Vũ Vô Quá, xót xa ôm lấy mặt anh ta.

“Để tớ đi lấy khăn ấm.” Tôi nói.

Khi cầm khăn bước ra, tôi thấy Từ Ngọc và Vũ Vô Quá đang ôm nhau trên ghế sofa, tôi lặng lẽ để khăn mặt trên bàn trà rồi rời đi.

Hôm sau, Từ Ngọc gọi điện đến cho tôi. “Anh ấy nói hết với tớ rồi. Cậu có thể ra ngoài nói chuyện với tớ một chút không?”

Giọng của cô ấy vô cùng đau khổ. Tôi biết, tin mà cô ấy muốn nói với tôi không phải tin tốt.

Sau khi tan ca, Từ Ngọc gặp tôi ở quán cà phê. Hôm nay trời rất lạnh, dự báo thời tiết thông báo nhiệt độ giờ chỉ có 6 độ C. Tôi gọi một cốc cà phê nóng.

“Lạnh chết đi được ấy.” Tôi tháo găng tay ra xuýt xoa.

Chóp mũi của Từ Ngọc cũng ửng đỏ vì quá lạnh.

“Anh ấy đã thừa nhận mình sao chép tiểu thuyết của người khác.” Từ Ngọc tuyệt vọng nói.

“Tại sao lại vậy chứ? Anh ta phải hiểu chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ có người phát giác mà.”

“Anh ấy nói áp lực nhiều quá, anh ấy không bao giờ nghĩ lại có người phát giác ra như vậy.”

“Giờ thì phải làm sao?”