Snack's 1967
Kiêu Sủng

Kiêu Sủng

Tác giả: Đinh Mặc

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325390

Bình chọn: 7.00/10/539 lượt.

— Nơi đây núi non hẻo lánh, e rằng phải đi rất xa mới đến được thành thị, lên đoàn tàu phi hành vũ trị trở về chiến hạm Chiến Hoàng.

Dạo quanh một hồi, anh lại đi tới một khe núi cách căn nhà mình ở một km. Mơ hồ nghe thấy tiếng nước tí tách. Nhưng tiếng động hơi lớn, rõ ràng có người.

Lòng anh sinh ra cảnh giác, nhìn xuyên qua tầng lá trùng điệp từ đằng xa, chỉ thấy trong hồ nước được những tảng đá vây quanh ở phía trước, rõ ràng có một bóng đen rất lớn.

Anh tiến tới từng chút một dọc theo rừng cây, dần dần thấy rõ cảnh tượng trong hồ nước, hai chân lại như thể bị đóng đinh trên mặt đất, không thể tiến lên, cũng không thể lùi về sau.

Ánh trăng dịu nhẹ, thấp thoáng trên mặt nước róc rách, ánh sáng lung linh chiếu lên người.

Đại Bích đang đứng trong nước, cảm nhận thấy tiếng động của anh, chậm rãi xoay người lại, ngây người giống như anh.

Thân thể của cô sáng trong như ngọc, cả thân mình như tỏa sáng dưới ánh trăng. Đường cong lả lướt mềm mại, trong màn đêm đen dường như càng thêm mềm mại quyến rũ, thướt tha động lòng người hơn bất cứ người phụ nữ nào anh từng gặp qua.

Lăng Tranh cảm thấy cổ họng mình khô khốc.

Anh không ngốc, tuy rằng tính cách của Đại Bích vẫn luôn điềm tĩnh, nhưng luôn cẩn thận chăm sóc anh. Hơn nữa mấy ngày nay cô đều tự tay thay thuốc, mỗi lần vậy cô ấy đều đỏ mặt. Đương nhiên anh thấy được cô gái này có cảm tình với mình.

Nhưng tính tình anh vốn phong lưu, đối với anh Đại Bích có ân trọng như núi, anh không muốn tùy tiện khinh nhờn như vậy.

Mặc dù bề ngoài của cô, rõ ràng mê người như yêu tinh.

“. . .Ừm, xin lỗi!” Anh ép buộc ánh mắt của mình phải rời khỏi thân thể không tì vết như ngọc đó, không đợi cô trả lời, lảo đảo rời khỏi hồ nước.

Nhưng đêm đó, dĩ nhiên anh không thể ngủ yên ổn. Trong giấc mộng đều là khuôn mặt dịu dàng, thân thể xinh đẹp của Đại Bích. Và cả những ngón tay mềm mại chạm tới anh, thân thể lướt qua anh từng lượt trong mơ.

Ngày hôm sau Lăng Tranh tỉnh giấc đi tới phòng khách, liền thấy Đại Bích đang đọc sách. Nhận thấy bước chân của anh, cô ngẩng đầu lên, hai người lẳng lặng nhìn nhau.

Lăng Tranh thấy mặt cô ửng đỏ ngay lập tức, nhưng lại tỏ vẻ bình tĩnh cúi đầu đọc sách tiếp.

Lăng Tranh nở nụ cười.

Cười có phần bối rối.

Ăn sáng xong, cô lại thay thuốc cho Lăng Tranh. Có một vết thương trên đùi, cô vẫn thay thuốc như trước, chăm chú gỡ băng cho anh, sát trùng, thoa thuốc. Nhưng vừa mới làm được một nửa, mặt cô đã như bốc cháy.

“Sao em lại thích đỏ mặt vậy?” Lăng Tranh hỏi dịu dàng, đầu hai người rất gần nhau, giọng nói của anh vang bên tai cô.

Tay cô khẽ động, bông ép lên vết thương của anh, đau đến mức anh khẽ hít một hơi.

“Rõ ràng là anh. . .” Ánh mắt của cô dính trên vết thương của như nhựa cao su. Nhưng cho dù cô tự xưng là trầm tĩnh như núi, khóe mắt vẫn không thể không lướt qua vật đã phồng lên như túp lều trong quần anh.

“Trời ạ! Đại Bích, anh là người đàn ông bình thường mà!” Lăng Tranh cũng hơi nóng mặt, “Được một người đẹp tự tay hầu hạ, thay thuốc, ai cũng không chịu nổi! Huống chi đêm qua. . .”

“Em thích anh.” Đại Bích chợt ngẩng đầu lên nhìn anh, cắt đứt lời nói của anh, “Thật sự.”

Lăng Tranh hơi sửng sốt, cánh tay dài chợt duỗi ra, ôm chặt lấy eo cô, ôm cô vào trong lòng.

“Nói lại lần nữa xem?”

“Em không thích nhắc lại.”

Anh cúi đầu hôn lấy môi cô: “. . . Nói lại lần nữa xem.”

“Ừm. . . Em thích anh.”

Lăng Tranh chưa bao giờ phấn kích như ngày hôm nay.

Giây đầu tiên hôn cô, đôi môi đỏ mọng ngọt ngào mềm mại khẽ rung, vừa chống cự vừa chờ mong đó, khiến anh quyến luyến không muốn rời. Anh phát hiện mình thích hương vị cô như vậy, thậm chí dường như đã tưởng tưởng hương vị của cô rất nhiều lần —— Từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, cô đã xinh đẹp như thế.

Anh đặt cô lên giường, thân thể cao to rắn chắc áp lên cô. Anh hôn dọc theo cần cổ láng mịn như ngọc của cô, rồi hôn dần xuống dưới. Khi anh cởi áo ngoài của cô, lộ ra thân thể hoàn mỹ anh thấy đêm qua, vẻ đẹp ngoài sức tưởng tượng làm cho anh chấn động.

Cô khác với những người phụ nữ anh đã từng gặp trước đây.

Rõ ràng cô rất xinh đẹp, nhưng không hề có vẻ yếu ớt phiền toái của phụ nữ bình thường. Cách nói chuyện làm việc đều gọn gàng dứt khoát, còn giỏi giang hơn đàn ông; Nhưng dưới tính tình mạnh bạo, cô trong sáng hơn bất cứ người phụ nữ nào anh đã từng gặp. Mỗi khi thân thể hai người chạm vào nhau, thậm chí khi anh thỉnh thoảng tâm huyết dâng trào nhìn cô chăm chú, đều có thể dễ dàng khiến cô đỏ mặt.

Cô gái xinh đẹp, trong sáng và giản dị vô cùng.

Khi anh chậm rãi tiến vào cô, hàng mày dài khẽ cau lại. Lăng Tranh hơi chần chừ: “Anh có thể không?”

Hai tay cô ôm lấy bờ vai rộng của anh, lúc này cô lại có vẻ mảnh mai như vậy, nhưng trên khuôn mặt ửng đỏ, giữa trán lại tỏ vẻ kiên định.

“Vâng, em muốn anh.”

Trong nháy mắt, lòng Lăng Tranh hỗn loạn mềm nhũn.

Phụ nữ có kỹ xảo cao siêu, đương nhiên cũng sẽ nói muốn anh ở trên giường. Nhưng Đại Bích rõ ràng hơi cứng ngắc, không có vẻ quyến rũ như vậy, cô chỉ có ánh mắt rực sáng, kiên định nói với anh: muốn anh.

Lăng Tranh chịu