Polly po-cket
Kim chủ bị lừa rồi

Kim chủ bị lừa rồi

Tác giả: Nhất Độ Quân Hoa

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323804

Bình chọn: 8.00/10/380 lượt.

Lộc vương của ngài như cũ, không cần phải tới Sơn Đông đào than đá.”

Đương nhiên Thẩm Đình Giao phát hiện sắc mặt của nàng hôm nay không được tốt, trong lòng càng nghi ngờ bản thân hôm đó đã làm ra chuyện hồ đồ gì rồi. Thấy Ân Trục Ly làm ra bộ dáng không có gì, lại nhớ đến ngày thường nàng hay chăm sóc mình mà mình chỉ coi nàng là bằng hữu, hoàn toàn không nghĩ tới chuyện nàng là thân nữ nhi, nhất thời trong lòng ngũ vị tạp trần.

Ân Trục Ly thấy hắn không đuổi kịp thì dừng bước đợi, hờ hững nói “Ngày đó thật sự Cửu vương gia không làm gì hết, vương gia không cần để ý.”

Thẩm Đình Giao cúi đầu suy nghĩ một hồi, cuối cùng hạ quyết tâm “Trục Ly, ta… mùng tám tháng năm, ta sẽ bảo Hà tiên sinh chuẩn bị sính lễ.”

Ân Trục Ly lơ đểnh bước tiêp hai bước “Cửu gia không cần phải làm như vậy.”

Thẩm Đình Giao đưa tay nắm lấy tao áo của nàng rồi len vào nắm lấy tay nàng cùng đi, mọi người đều biết tính tình của Phúc Lộc vương này đơn thuần nhưng lại bướng bỉnh, bây giờ thấy người trong lòng của hắn là Khúc đại tiểu thư sắp bay lên ngọn cây làm phượng hoàng, đều đang chờ xem vị Vương gia này tan nát cõi lòng ra sao. Không ngờ chỉ mới đây thôi, Khúc đại tiểu thư còn chưa xuất giá mà hắn đã thân mật nắm tay Ân đại đương gia.

Thẩm tiểu vương gia cũng không màng tới ánh mắt của mọi người xung quanh, rũ mắt mà đi, bàn tay nắm chặt tay Ân Trục Ly.

Đi tới đại điện lại ngồi xuống kế nhau, bàn của Ân Trục Ly và Thẩm tiểu vương gia kề sát nhau. Thẩm tiểu vương gia đi tìm hoàng huynh của hắn, tiên sinh Hà Giản mới có cơ hội ghé sát vào Ân đại đương gia mà hỏi, vẻ mặt đầy thán phục “Ân đại đương gia, sao ngài lại lừa được gia nhà chúng ta vào tay thế?”

Ân Trục Ly nghiêm mặt nói “Sao tiên sinh lại nói vậy? Ân mỗ xuất thân ở nhà thương nhân, xem trọng nhất là chữ tính. Huống chi tại hạ chỉ là một dân thường sao dám lừa gạt Phúc Lộc vương chứ? Ân mỗ dám thề độc, nếu như ta lừa gạt Cửu vương gia nửa chữ nửa câu nào thì để cho Ân mỗ bị thiên lôi dánh trúng, không thể sống thọ.”

Hà Giản vuốt chòm râu dê của mình, vẻ mặt buồn bực.

Mấy đại thần vào điện rồi ngồi vào ghế theo thứ tự, lúc đang nói chuyện vui vẻ thì có giọng nội thị the thé thông báo “Khúc đại tướng quân đã đến!”

Nội thị vén rèm che, trong điện lập tức yên tĩnh.

Ân Trục Ly ngẩng đầu lên thì thấy một người từ sau bức rèm nhanh nhẹn bước tới. Dáng người hắn cao gầy, toàn thân mang áo đen, ở cổ và tay áo có thêu chín ngôi sao bằng chỉ vàng. Do không phải ra chiến trường nên hắn cũng không mặc chiến giáp, bên hông đeo dây da, áo gài bằng nút làm từ móng chim ưng, càng làm nổi bật lên dáng người cao ráo.

Bão cát ở biên quan và năm tháng trôi qua cũng không mài mòn sự tao nhã của hắn.

Từ nhỏ mỗi lần Ân Trục Ly nghe Ân thị nhắc tới người này đều dùng mấy từ mắng chửi mặt người dạ thú, bây giờ gặp được thì bên môi nàng lại có chút mỉm cười – nếu đây thật sự là một cầm thú thì chắc cũng là một cầm thú như như vàng như ngọc, không ai sáng bằng.

Người trong điện đều khéo léo, trong khoảnh khắc đã tiến tới hỏi han ân cần, làm tiếng ồn ào nổi lên bốn phía.

Khúc Thiên gật gật đầu, ứng phó một lát thì có một người đi tới từ đằng sau hắn. Ân Trục Ly giương mắt nhìn thì thấy Khúc Lăng Ngọc ngó ngang quanh điện như đang tìm người. Đương nhiên nàng biết vị Khúc đại tiểu thư này muốn tìm ai, nàng nhấp một ngụm rượu, cười nhạt không nói.

Một lát sau, công công lại thông báo bằng giọng the thé “Hoàng thượng giá lâm!”

Rèm thủy tinh được nâng lên, Thẩm Đình Xa tươi cười bước tới, Thẩm Đình Giao đi phía sau, quần thần quỳ xuống lễ bái.

Thảm Đình Xa ngồi trên long ỷ, quần thần cũng nhao nhao tìm chỗ ngồi. Thẩm Đình Giao ngồi ở bàn thấp kế bên Ân Trục Ly, đối diện với Khúc Lăng Ngọc. Thẩm Đình Xa theo thông lệ mà khen ngợi công thần, rồi lại nói trời giúp Đại Huỳnh.

Khúc Thiên cầm cốc, mời các đại thần và quân chủ một chén, hắn thấy ánh mắt của Khúc Lăng Ngọc thì ho nhẹ một tiếng, không cần nhiều lời, nha đầu Khúc Lăng Ngọc mạnh mẽ điêu ngoa kia cũng ngoan ngoãn thu hồi ánh mắt, cúi đầu xuống ngồi bên cạnh hắn.

Bên này Hà tiên sinh cũng đụng Thẩm tiểu vương gia một cái, giả bộ rót rượu rồi ghé vào tai hắn nói nhỏ “Gia của ta ơi, ngài hãy chặt đứt chút nhớ nhung này đi, còn nữa, ở trước mặt bá quan văn võ thế này, ngài đem Ân đại đương gia đặt ở chỗ nào?”

Thẩm Đình Giao cúi đầu, lỗ tai nhìn lỗ mũi, lỗ mũi nhìn ngực, như một lão tăng nhập thiền, không ngẩng đầu lên nữa.

Không lâu sau, Hoàng công công được Thẩm Đình Xa nhắc nhở nên cao giọng nói “Khai yến.”

Ngoài ngự hoa viên đốt pháo hoa sáng rực, nhạc sĩ tấu nhạc, vũ cơ ca múa, cung nữ xinh đẹp mang rượu và thức ăn lên, Thẩm Đình Xa cũng không câu nệ “Hôm nay mọi người uống rượu, đừng giữ lễ tiết mà mất hứng!”

Tiệc mừng công có nhiều tướng lãnh, tính tình vốn hào sảng, lập tức vui vẻ không câu nệ, cùng uống rượu hát vang.

Thẩm Đình Xa cũng rời khỏi long ỷ nói chuyện với Khúc Thiên, quần thần tụ ba tụ năm chơi đoán số uống rượu, không thì vui vẻ xem múa hát, trong điện có lò sưởi, mùi rượu nồng, thật là một bức tranh quân thần vui