
cướp sẽ bị tóm ngay tắp lự!Quý ròm hoàn toàn bất ngờ trước đề nghị của nhỏ Diệp. Nó không ngờ câu chuyện lại xoay ra như thế. Loay hoay một lúc, nó mới nghĩ ra cách gỡ bí:– Tụi tao đã báo công an rồi! Họ bảo tối mốt họ sẽ tới. Nhưng nhỏ Văn Châu lại nôn nóng muốn giải quyết bọn cướp ngay tối nay! Thế mới rắc rối!– Chậc! Nếu thế thì nguy quá!Nhỏ Diệp tặc lưỡi lo âu, nó chẳng mảy may nghi ngờ gì về những lời bốc phét của Quý ròm. Nếu nhỏ Diệp biết công an chả bao giờ có cái tác phong lề mề, hẹn lần hẹn lựa như Quý ròm mô tả thì nó không đến nỗi phập phồng đến thế.Quý ròm kín đáo liếc nhỏ Diệp. Thấy cô em gái bồn chồn đi tới đi lui, hay tay bóp trán, nó mừng rơn, liền thở dài ra vẻ bất đắc dĩ:– Thực ra thì cũng có một cách cứu nhỏ Văn Châu.– Cách gì? – Nhỏ Diệp trúng kế ngay.– Tao phải đến đó! – Quý ròm nói nhanh.– Không được đâu! – Nhỏ Diệp lắc đầu – Ba mẹ chẳng đời nào cho anh đi ra đường một mình vào giờ đó!Quý ròm hấp háy mắt:– Tao lén tao đi, ba mẹ sẽ không biết đâu!– Anh đi lén? – Nhỏ Diệp sửng sốt.– Ừ.– Nhưng làm sao anh có thể lén ra khỏi nhà được? Nếu lén ra được thì anh cũng không thể trở vào được!– Được, nếu mày giúp tao!– Em giúp? – Nhỏ Diệp kêu lên, giọng sợ hãi – Eo ôi, em không dám đâu! Ba mẹ hoặc anh Vũ biết thì chết!– Chả ai biết đâu! – Quý ròm trấn an em – Khoảng chín giờ, tao sẽ lẳng lặng chuồn ra khỏi nhà. Mày lấy chiếc gối ôm đặt lên giường tao rồi lấy mền đắp kín lại, ai hỏi thì mày cứ bảo là tao ngủ rồi. Đợi đến khoảng mười một giờ, mày sè sẹ ra trước sân mở cổng cho tao vào!Nhỏ Diệp cắn môi nghĩ ngợi, nó có vẻ do dự trước kế hoạch liều lĩnh của ông anh. Thấy vậy, Quý ròm hắng giọng “bồi” luôn:– Tối nay nhỏ Văn Châu sống hay chết là hoàn toàn tuỳ thuộc vào quyết định của mày đấy!Thôi, được rồi! – Cuối cùng, nhỏ Diệp thở ra – Em sẽ làm theo lời anh. Nhưng… nhưng…– Nhưng sao? – Quý ròm hồi hộp – Có gì cứ nói đại ra, làm gì mày ngắc nga ngắc ngứ vậy?Nhỏ Diệp gãi má, rụt rè:– Nhưne em vẫn không hiểu anh sẽ làm thế nào để giúp chị Văn Châu! Chị Văn Châu võ nghệ đầy mình còn khó bề địch nổi bọn cướp, ốm nhom như anh ăn thau gì!Giọng lưỡi chê bai của nhỏ em làm Quý ròm tức điên. Nó ưỡn ngực, định khoe khoang “thế võ Oshin” của mình nhưng rồi sực nhớ nhỏ Diệp từng tận mắt chứng kiến cảnh Văn Châu quật nó nằm thẳng cẳng bữa trước, Quý ròm hết ham khoe mẽ. Nó bèn khỏa lấp:– Mày ngốc quá! Thắng bại trên “chiến trường” chủ yếu là dựa vào mưu trí chứ đâu phải cậy vào sức lực!– Mưu trí?– Chứ sao!Nhỏ Diệp vẫn chưa an tâm:– Thế anh có mưu trí gì?– Tao hả? – Quý ròm gãi gáy – Mưu trí của tao thì nhiều lắm! Chẳng hạn lát nữa, khi bọn cướp kéo tới, tao sẽ… la làng!Nhỏ Diệp cười hích hích:– La làng mà la mưu trí!– Mày chả biết cóc khô gì cả! – Quý ròm sầm mặt – Nghe tao kêu cứu, thế nào các đội dân phòng lảng vảng gần đó và cáh xe công an tuần tra cũng sẽ ập tới! Thế là bọn cướp bị tóm cổ, Văn Châu sẽ… thoát chết!Viễn ảnh ông anh vẽ ra sáng sủa đến mức nhỏ Diệp không buồn vặn vẹo nữa. Nó ngoan ngoãn gật đầu:– Vậy thôi, anh đi đi!Chỉ đợi có vậy, Quý ròm lấm lét dòm quanh và rón rén bước ra cửa. Trước khi quay đi, nó còn cẩn thận dặn:– Lúc ra cổng đón tao, mày nhớ phải hành động thật khẽ, kẻo bà biết! Ai chứ bà là tỉnh ngủ lắm đấy!Văn Châu đón Quý ròm ngay góc hàng rào phía ngoài:– Mình nấp ở đây!– Không được! – Quý ròm phản đối – Nhỡ thủ phạm đến từ phía này, mình sẽ bị phát hiện ngay!– Thế phải nấp ở đâu?Quý ròm chỉ tay qua bên kia đường:– Mình qua bên kia! Nấp sau trụ đèn ấy!Hai đứa vội vàng băng qua đường, ngồi thu lu sau cột đèn. Nhưng lâu thật lâu vẫn chẳng có ai xuất hiện. Chỉ có những chiếc ba gác máy thỉnh thoản chạy qua, phả khói mù mịt. Quý ròm bị muỗi đốt ba, bốn phát không dám đưa tay đập, sốt ruột càu nhàu:– Có chắc đêm nay “hắ” sẽ tới không?– Chắc chứ!– Sao lâu quá vậy?– Chờ thêm tí nữa đi! “Con mèo” sắp ra rồi.Quý ròm thở dài:– Chỉ mong đó là con mèo thật để khỏi rắc rối!Quý ròm vừa dứt câu, từ đầu đường đã có năm, sáu bóng người lừ lừ tiến lại. Tướng tá người nào người nấy to lớn, đi đứng khệnh khạng. Bỏ xừ rồi! Chẳng lẽ là bọn cướp thật! Nhớ đến những lời mình vừa dọa nhỏ Diệp, Quý ròm bỗng nghe lạnh toát sống lưng. Người nó bất giác run lên.Bị đầu gối của Quý ròm chạm vào lưng, Văn Châu ngạc nhiên quay lại:– Làm gì mà bạn run dữ vậy?– Lạnh quá! – Quý ròm chối biến – Trời khuya lạnh quá!Văn Châu tỏ vẻ thương hại cho cái thân hình còm nhom của bạn:– Cố một tí đi! Quen rồi, sẽ hết thấy lạnh!Quả nhiên, ngồi thêm một lát, Quý ròm hết thấy lạnh thật! Nhưng chẳng phải do nó “cố” hay do nó “quen”. Chính hành tung của những bóng người trước mắt đã làm thay đổi “nhiệt độ” trong người nó. Những bóng đen đó không dừng lại ở cổng nhà ông Văn Châu mà thản nhiên lướt qua luôn. Khi họ đi ngang qua trước mặt, Quý ròm mới nhìn rõ đó là bọn đệ tử của Lưu Linh. Họ ngất ngưỡng bá vai nhau, chân nam đá chân xiêu, người tỏa ra nồng nặc mùi rượu.– Hú vía, thế mà mình cứ tưởng! Quý ròm thở pào và quyết định “ăn mừng tai qua nạn khỏi: bằng cách cho phép mình thò tay ra sau mông đập muỗi.Nhưng khi bàn tay Quý ròm đập