Duck hunt
Kính Vạn Hoa: Cháu Của Bà – Nguyễn Nhật Ánh

Kính Vạn Hoa: Cháu Của Bà – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322200

Bình chọn: 8.5.00/10/220 lượt.

mất! – Ðỗ Lễ vò đầu – Bà tao bỏ sẵn con cào cào trong túi áo tự lúc nào tao chả hay. Ðến khi bà lấy ra, tao mới hoảng!

– Thế sao mày không ra hiệu cho tao?

– Sao lại không! Tao nháy mắt với mày lia lịa mà mày có chịu nhìn tao đâu!

– Ừ! – Tiểu Long chép miệng – Lúc đó tao chả nghĩ mọi chuyện lại rắc rối như thế!

Ðỗ Lễ thở đánh thượt:

– May mà bà tao không thắc mắc gì. Bà già rồi, không còn tinh ý như trước.

Nhưng Tiểu Long làm Ðỗ Lễ đứng tim không chỉ một lần.

Ngày hôm sao, bà khen hai đứa:

– Ừ, hai anh em buổi tối ở nhà cùng ôn bài tốt hơn là chạy xe ngoài phố các cháu ạ.

– Dạ.

– Các cháu còn trẻ, bây giờ không cố học sau này sẽ có lúc hối hận đấy.

Hai cái miệng lại “dạ”.

Dạ suông là được rồi nhưng Tiểu Long lại không muốn dạ suông. Nghe bà khen, nó khoái chí ba hoa:

– Bây giờ cháu thích ở nhà ngồi học hơn là đi rong bà ạ.

Nhưng Tiểu Long chỉ ba hoa đến thế cũng không có gì đáng nói. Ðằng này, thấy bà gật gù vẻ tán thưởng, nó lại cao hứng “xổ” thêm một tràng:

– Cháu và thằng Lễ học chung hợp ghê là! Chỗ nào nó bí thì cháu giảng cho nó, chỗ nào cháu bí thì nó giảng lại cho cháu. Tụi cháu chỉ qua chỉ lại, chẳng bao giờ cãi nhau, bà hén?

Mải bốc phét, Tiểu Long quên phắt nó học trên “thằng em” nó hai lớp. Tiểu Long quên, nhưng bà không quên.

Vì vậy, mày bà nhướn lên”

– Cháu chỉ cho thằng Lễ thì đúng rồi. Nhưng làm sao nó chỉ cho cháu được?

Tiểu Long vẫn chưa phát hiện ra sự hớ hênh của mình, ngạc nhiên hỏi lại:

– Sao không được hở bà? Lâu nay nó vẫn chỉ cho cháu đấy thôi!

Trong khi Ðỗ Lễ tóm áo Tiểu Long giật giật thì bà nói:

– Cháu học lớp mười một, em cháu học lớp chín, vậy mà em cháu chỉ bài cho cháu được ư?

Ðến lúc này Tiểu Long mới té ngửa. Trong một thoáng lơ đãng, nó quên mất nó là anh thằng Ðỗ Lễ. Nó tưởng nó là thằng Tiểu Long mọi ngày.

– À, à…

Thấy Tiểu Long cứ “à, à” một cách khả nghi, Ðỗ Lễ vội lên tiếng:

– Cháu chỉ nhắc anh Nghĩa những công thức và định lý đã học ở lớp dưới thôi. Bà cũng biết rồi đấy, xưa nay anh Nghĩa mất căn bản trầm trọng mà!

– Ðúng rồi đó bà! – Ðược bạn giải vây, Tiểu Long mừng như bắt được vàng, lật đật hùa theo – Cháu chỉ hỏi thằng Lễ những chổ nào cháu quên thôi!

– Ừ! – Bà vuốt tóc Tiểu Long – Cháu là chúa mê chơi, trước đây có chịu học hành gì đâu. Bây giờ cháu phải cố gấp đôi người ta nhé!

– Vâng ạ.

Tiểu Long đáp, cố nén một tiếng thở phào.

Sau lần đó, Ðỗ Lễ gắt bạn:

– Mày học cái thói ba hoa của thằng Quý ròm tự lúc nào thế hả?

Tiểu Long lỏn lẻn:

– Tao lỡ miệng…

– Lỡ với chả lỡ! – Ðỗ Lễ vẫn chưa nguôi giận dỗi – Nếu mày lỡ thêm vài lần như thế này nữa chắc tao đứng tim tao chết mất!

– Ừ! – Tiểu Long nói với giọng biết lỗi – Lần sau, bà mày nói gì tao cứ ngồi im thít là xong!

Ðỗ Lễ đập tay lên ngực:

– May mà tao… nhanh trí đỡ kịp, không thì nguy với bà!

Tiểu Long thật thà xác nhận:

– Ừ, mày thông minh thật đấy!

Lần đầu tiên được người khác khen thông minh, Ðỗ Lễ cười tít mắt:

– Còn phải nói!

Những hờn giận trong lòng nó bay vèo đâu mất.

Ðỗ Lễ bảo bà nó già rồi nên không còn tinh ý nữa. Nhưng Tiểu Long thì không thể nói như thế về mẹ mình.

Mẹ nó nhác thấy nó tặng con cào cào lá dừa cho nhỏ Oanh, liền hỏi:

– Ở đâu thế hở con?

– Bà của bạn Ðỗ Lễ làm đấy mẹ ạ! – Tiểu Long hào hứng khoe – Bà già rồi mà khéo tay ghê là!

Mẹ nó tròn xoe mắt:

– Bà bạn Ðỗ Lễ là ai?

Thắc mắc của mẹ làm Tiểu Long chết đứng. Một lần nữa, nó quên béng những điều cần phải nhớ. Ở nhà Ðỗ Lễ, nó quên mất nó là anh của bạn mình. Về tới nhà, nó lại không nhớ nó vừa từ nhà nhỏ Hạnh trở về.

Tiểu Long khác Quý ròm. Nó không quen chơi trò đóng kịch, lại đóng suốt từ ngày này qua ngày khác. Vì vậy mà nó sơ hở hàng đống.

Lần này cũng vậy, nghe mẹ hỏi, Tiểu Long toát mồ hôi đầy trán.

– Bà của bạn Ðỗ Lễ hở mẹ? – Tiểu Long ấp úng, tròng mắt đảo lia – Bà bạn Ðỗ Lễ cũng tức là bà của bạn Hạnh đấy mà!

– Bà bạn Ðỗ Lễ sao là bà của bạn Hạnh được hở con?

– Tại mẹ không biết đó thôi! – Tiểu Long khụt khịt mũi – Bạn Ðỗ Lễ và bạn Hạnh là chị em chú bác đấy!

– Ra thế! – Mẹ nó gật gù.

Nhưng Tiểu Long chưa kịp thở ra, mẹ nó lại hỏi:

– Nhưng con gặp bà của bạn Hạnh ở đâu? Theo như mẹ biết, thì bà đâu có sống chung với gia đình bạn Hạnh.

Mẹ Tiểu Long chưa bao giờ đến nhà nhỏ Hạnh và Quý ròm. Nhưng qua những lời kể huyên thuyên của Tiểu Long, cả gia đình nó điều biết nhà nhỏ Hnạh và Quý ròm có bao nhiêu người, gồm những ai. Vì vậy, nay nghe nhà nhỏ Hạnh có thêm một người bà, mẹ nó ngạc nhiên lắm.

– Dĩ nhiên là bà ở chỗ khác! – Tiểu Long bối rối đáp – Hôm nay bà chỉ ghé chơi thôi.

– Ra thế!

Mẹ nó lại thốt câu quen thuộc.

Tiểu Long liếc mẹ, nơm nớp chờ câu hỏi tiếp theo.

Nhưng mẹ nó không hỏi nữa. Mà quay sang nhỏ Oanh:

– Ðưa con cào cào mẹ xem nào!

Nhỏ Oanh rụt rè đưa con cào cào cho mẹ, không hiểu nghĩ sao bỗng dưng nói:

– Thật đấy mẹ ạ.

– Gì cơ?

– Bà của chị Hạnh ấy mà. Bà hay đến chơi nhà chị Hạnh lắm.

Hóa ra nhỏ Oanh sợ mẹ nghi ngờ Tiểu Long. Thấy mẹ gạn hỏi ghê quá, nó đâm lo lắng cho an