
iện thực, nhưng mà trong đáy lòng tôi, tôi lại không thể nào chấp nhận được. Đặng Linh Linh cũng không thể nào chấp nhận được, giọng nói của Trương Cường quá lớn, lúc đó Đặng Linh Linh lại ngồi cách tôi không xa, chắc cũng nghe được mấy câu, thấy tôi gọi điện thoại xong liền nhíu mày: “Loại người kiểu gì thế không biết, sao lại ăn nói như vậy, chắc người kia không đồng ý phải không?”.
“Không đồng ý.”
Tôi nói, rồi kể lại chuyện lúc nãy, Đặng Linh Linh nói: “Loại người này không chấp nhận được đâu, biết đâu sau này còn xảy ra điều gì rắc rối.”
“Đúng thế, có điều… Haizz, thôi không nói cái này nữa, sao tự nhiên em lại muốn đến tìm chị vậy?”.
“Sao thế, bây giờ em không được đến tìm chị ư?”.
“Ồ, nhà văn lớn, bây giờ cũng đã biết hỏi ngược lại người ta rồi đấy. Con bé này, đương nhiên là nhớ đến chị rồi, nhưng mà, ôi… Tự nhiên lại đến tìm chị…” Tôi cười hắc hắc hai tiếng, “Khai thật đi!”.
Đặng Linh Linh quả là ngây thơ non nớt trong thế giới thứ ba, bị tôi nói như vậy, mặt mũi đỏ cả lên: “Em thì còn có việc gì nữa, ngày hôm qua, thái hậu của em lại dọn đến nhà em ở rồi.”
Trước đây đã từng nói, vì việc xem mặt của Đặng Linh Linh, thái hậu của nhà họ Đặng bắt đầu theo dõi sít sao trong suốt hai mươi bốn tiếng đồng hồ, không còn cách nào khác, Đặng Linh Linh đành phải phục tùng, lúc đó thái hậu mới cảm thấy hỉ hả trong lòng mà quay trở về nhà, nhưng, chỉ là tạm thời mà thôi! Đặng Linh Linh xem mắt được nửa năm nay vẫn chưa có kết quả gì ra hồn, thái hậu lại không hài lòng, cho rằng Đặng Linh Linh không đủ nghiêm túc, không đủ thành tâm, thế nên lại dọn đến ở. Lần này nói kiểu cho hay thì là, Đặng Linh Linh không có được bạn trai thì bà sẽ không tha cho, nói kiểu không hay… Thái hậu có khả năng sẽ ở cho đến khi cô lấy chồng được mới thôi!
Mẹ ruột của mình, đó là người không đánh được, không chửi được, không cãi được, còn phải khuất phục như vậy nữa, Đặng Linh Linh quả thật đang rất đau khổ.
“Chị Hoàng, thật đấy, em đang muốn tìm đại một người nào đó để ghép đôi vào cho xong chuyện đi, nhưng… Mỗi lần gặp được người có thể ghép đôi, em lại chẳng muốn ghép đôi nữa. Thái hậu nhà em bảo em yêu cầu quá cao, thực ra em có yêu cầu cao gì đâu, chị nói xem, những người như Vương Thông, Trương Tường em đều đã gặp một lần hai lần ba lần, em còn có yêu cầu gì nữa đâu? Em chỉ muốn tìm cảm giác mà thôi! Bất kể anh ta làm nghề gì, bất kể anh ta kiếm được bao nhiêu tiền, bất kể anh ta cao gầy to béo ra sao, thậm chí chẳng thèm để ý đến nhân phẩm của anh ta, chỉ cần làm cho em có cảm giác… Hoặc là, chỉ cần làm cho em cảm thấy em có được thứ gì từ anh ấy! Nhưng mà, em thì có thể có được thứ gì từ những người đó chứ? Muốn tiền ư, em chẳng cần, muốn nhà ư, em có rồi, muốn thật thà tử tế… Em không có niềm tin anh ta sau này sẽ không thay đổi, muốn dáng vẻ bên ngoài, thế thì không bằng em đi lái phi công trẻ quách cho rồi… Cho nên, em chỉ muốn có cảm giác mà thôi, nhưng mà chị nói xem, gặp được một người có cảm giác, sao mà lại khó đến thế cơ chứ?”.
Tôi nghe mà cảm thấy rầu rĩ trong lòng, mẹ kiếp, chị đây sống hai mươi bảy năm nay không phải mới gặp được một người có cảm giác sao?
“Đừng sốt ruột, thể nào cũng gặp được!”.
“Thật sao?”.
Trong đôi mắt của Đặng Linh Linh hiện rõ sự mông lung, tôi nhất thời nhanh mồm nhanh miệng: “Thật mà, chị đây còn gặp được, em đương nhiên là sẽ có khả năng hơn.”
Đặng Linh Linh ngay lập tức trở nên hào hứng, ngồi ào dậy: “Chị Hoàng đang yêu ạ? Mau kể đi chị, mau kể đi!”.
“Thì cũng có gì đâu.”
“Ái chà, chị nói đi mà, cho em nghe với.”
Tôi thấy tình hình không từ chối được, liền nói: “Thì cũng chẳng có gì cả, cũng là đi xem mắt, mới đầu chẳng có cảm giác gì, gặp hai ba lần bỗng nhiên lại có cảm giác, cảm thấy thích người này chết đi được.”
“Thế bây giờ thì sao? Bây giờ thì sao?”.
“Bây giờ… thì cũng thế đó…”
“Thế nào là cũng thế đó?”.
Tôi chẳng muốn nói sâu vào vấn đề này, nhưng lại không biết làm thế nào để từ chối, trong lúc tôi đang bối rối khó xử, cửa mở ra, Thường Hữu bước vào, tôi phải nói rằng, người có tiền và người không có tiền hoàn toàn khác nhau, đây không phải là chê nghèo ham giàu – mặc dù bản thân mình thực sự rất yêu vàng, rất yêu bạc, rất yêu nhân dân tệ. Nhưng mà điều đáng nói ở đây là, khi có tiền rồi thì có thể chăm sóc đến bản thân mình tốt hơn. Ví dụ như Thường Hữu, tên đó trông không đến nỗi tệ, cũng chỉ ngang mức bình thường, đường nét trên khuôn mặt không xuất chúng gì cả.
Nhưng mỗi lúc tôi gặp hắn ta, hắn ta đều ăn mặc rất hợp thời trang, từ trên xuống dưới được “tút tát” rất gọn gàng. Hắn cao khoảng một mét bảy mươi hai, cho nên tôi chưa bao giờ thấy hắn mặc áo phom dài, áo khoác jean được mặc nhiều nhất, tóc cắt ngắn, tóc chỉa thẳng lên trên, vô hình trung làm cho hắn cao thêm vài xăng-ti-mét.
Người này tính tình nóng vội, vừa mở cửa đã nghe thấy giọng: “Chị Hoàng ơi…”
Làm thế nào để hình dung thái độ trong tích tắc này của Thường Hữu nhỉ?
Trong truyện Bố già, lần đầu tiên Michael gặp Apollonia có cảm giác như bị sét đánh rất lâu, lúc đó, cơ thể Michael như nằ