
ng, hay là những câu như có còn là con gái hay không…
Mà những cô gái đã từng trải qua chuyện đó cũng sẽ nói rằng, không còn là con gái cũng không giảm điểm của bạn, nhưng mà, nếu còn là con gái, bạn sẽ được thêm điểm. Đương nhiên, cũng có một số đàn ông lại thích các cô gái có một chút kinh nghiệm, hy vọng cô gái đó có chút từng trải, nhưng mà đàn ông như thế, đương nhiên là sẽ không thích tôi.
Nếu như tương lai tôi và Lưu Thụy Căn chia tay, nếu như tôi bắt đầu có tình yêu mới, đối tượng của tôi chắc cũng là một người tương đối truyền thống. Có thể anh ta sẽ không để ý đến việc này, nếu như tôi là lần đầu tiên, có lẽ anh ta sẽ nâng niu tôi hơn một chút.
Có nhiều lúc, tôi thật sự rất may mắn, người mà mình thích là Lưu Thụy Căn.
Tôi nhìn vào mắt của Lưu Thụy Căn: “Em, em không có ý gì khác.”
Lưu Thụy Căn nhìn tôi, sau đó cười lên ha hả, trong tích tắc tôi phải ứng lại ngay, lập tức ra tay trói chặt anh: “Anh là đồ tồi, anh chọc em phải không!”.
“Nhìn dáng vẻ em lúc nãy…”
Lưu Thụy Căn bật cười lên ha hả, “Em nghĩ rằng anh làm gì em thật à?”.
“Cũng không phải… chỉ là không quen.”
“Ồ, thế thì bây giờ em bắt đầu chuẩn bị đi, đó là một việc không xảy ra trước thì cũng sẽ xảy ra sau.”
“Chuẩn bị cái gì? Không phải anh nói phải suy nghĩ cho thận trọng sao?”.
“Đúng thế, đợi anh suy nghĩ thấu đáo rồi, không phải em cũng đã chuẩn bị kĩ rồi sao?”.
“Không nói với anh nữa, đã ăn cơm chưa?”.
“Đương nhiên là… chưa. Anh biết là em nấu cơm cho anh, mà còn đi ăn bên ngoài sao? Hôm nay ăn gì đấy?”.
“Tự đi mà xem, trễ như vậy rồi, ăn ít một tí rồi ngày mai tính.”
Tôi nói như thế, nhưng mà vẫn đi theo anh vào bếp, nhìn thấy anh múc một chén cháo đậu đỏ và một đĩa nấm xào, nấm tôi xào rất nhiều, ngày mai anh có thể hâm lên, rồi ăn sáng với cơm. Bình thường anh ăn cơm rất nhanh, cho dù tôi có nói, anh cũng chẳng thay đổi gì cả.
“Sao thế, ngày mai em không đi làm à?”. Anh vừa ăn, vừa nói.
“Không phải.”
“Thế thì có chuyện gì?”.
“Hôm nay em nhận được một cuộc điện thoại, em vốn là không định nhấc máy, nhưng mà sợ có chuyện gì, là… là chị của anh gọi điện đến.”
Tôi có thể cảm nhận được một các rõ ràng, thái độ của Lưu Thụy Căn căng thẳng hẳn lên, sau đó im lặng một lúc: “Chị ấy nói chuyện tiền bạc với em à?”.
Tôi chầm chậm, cẩn thận gật gật đầu.
Anh thả chén xuống: “Em thấy thế nào?”.
“Em… em chẳng có gì cả, đây là việc của gia đình anh, em không nên nhiều chuyện, nhưng mà, em muốn nghe anh giải thích như thế nào.” Tôi do dự một lúc, rồi cũng cắn răng nói.
“Đại khái là, những điều chị anh nói, đều đúng.”
Chương 29
Chương 29
Đêm hôm ấy, tôi gần như là không ngủ, nằm lên giường lăn qua lăn lại, suy nghĩ về những lời nói mà Lưu Thụy Căn nói với tôi.
Không giống với những gì tôi tưởng tượng, gia đình của Lưu Thụy Căn không hề êm ấm hạnh phúc, cha mẹ hiền từ con cái hiếu thuận… Có lẽ là một góc độ nào đó thì cũng thế thật, nhưng cũng giống như bao gia đình khác, cũng có nhiều rắc rối. Lưu Tịnh Huệ, chị gái của Lưu Thụy Căn chỉ lớn hơn anh hai tuổi, từ một góc độ nào đó thì cũng rất tiện lợi, ví dụ như những thứ chị gái đã từng dùng, có thể tận dụng cho em trai dùng lại. Nhưng đối với những gia đình không mấy giàu có, lại sống trong những năm tháng mà tư tưởng trọng nam khinh nữ còn phổ biến khắp nơi, cái người làm chị, hình như cũng đã được xác định là sẽ phải chịu nhiều thiệt thòi hơn rồi.
Đặc biệt là ngày xưa, khi mẹ của Lưu Thụy Căn còn chưa vào Huyện Thành, một mình ở lại với bố mẹ chồng ở nông thôn nuôi hai đứa con nhỏ. Khi có đồ ăn ngon, chắc chắn là đứa con trai Lưu Thụy Căn được ăn trước, có việc gì nặng nhọc, thì chắc chắn đó là việc của Lưu Tịnh Huệ.
“Phải nhường cho em trai, con là chị mà.”
Câu nói này, hình như là câu nói mà Lưu Tịnh Huệ căm hận nhất. Điều làm chị ấy căm hận hơn nữa là, mặc dù chị đã đến tuổi đi học, nhưng mà vì sự sơ suất của mẹ và ông bà nội, mãi cho đến năm chín tuổi, chị mới được đi học tiểu học.
“Con gái con đứa, đi học sớm mà làm gì?”.
“Chỉ cần biết hai chữ, để khi đi nhà vệ sinh khỏi đi nhầm là được rồi.”
Ngày nay mà nghe nói như thế, đúng là chuyện hài thật, nhưng mà vào lúc ấy, đó lại là sự thật. May mà lúc đó, chị em gia đình nhà họ Lưu đã vào Huyện Thành, cuối cùng chị gái cũng đã được giải thoát khỏi ông bà nội luôn mang nặng tư tưởng phong kiến trong đầu, nhưng lại tạo ra sự cô độc khi chị gái đi học tiểu học tại Huyện Thành.
Chín tuổi, tính tuổi mụ nữa là mười tuổi, mới vào lớp một, chị ấy lại phát triển sớm, rồi cộng thêm gen di truyền từ gia đình nhà họ Lưu, chị thường to lớn hơn những đứa trẻ cùng trang lứa với mình, so với những bạn cùng tuổi, chị thường cao hơn một chút, huống gì là những em bé nhỏ hơn chị ấy hai ba tuổi.
“Học sinh ở lại lớp!”.
“Con ngốc!”.
“Đồ ngu!”.
Cứ hình dung như thế, từ ngày đầu tiên chị ấy vào trường đã thường xuyên bị như thế. Trẻ con luôn ngây thơ, khi bọn nó kêu như vậy, chẳng qua là cảm thấy vui vẻ, cũng có lẽ chỉ vì người khác đều gọi như thế, thậm chí nhiều khi chỉ tùy tiện gọi thế thôi, nhưng mà, nếu như không có những