
lòng tất cả các bạn.
Không biết mọi người còn có ấn tượng này không, cái thời học sinh của chúng ta, đặc biệt là cái thời đầu cấp ba, nếu như có một bạn gái có bề ngoài nổi trội một chút, nếu như bạn gái đó cái gì cũng tốt, từ học tập cho đến thể thao, chan hòa với mọi người xung quanh, tuyệt đối sẽ trở thành thần tượng. Nhưng nếu như bạn gái đó có vẻ ngoài bình thường, những cái khác cũng bình thường, thế thì có vấn đề rồi đấy. Những nữ sinh như thế, bình thường sẽ rất được các bạn trai yêu mến, nhưng mà đối với các bạn gái, thì lại không được yêu thích lắm. Mà nếu như vào những lúc đó còn phạm phải những sai lầm như yêu đương gì gì đó, thì chắc chắn sẽ gây ra tội lỗi cực kỳ to lớn. Lúc đó, không chỉ các bạn gái coi thường cô ấy, các bạn trai cũng sẽ cho rằng cô ấy dâm đãng.
La Lợi, bị rơi vào hoàn cảnh này đây.
Chỉ vì cùng nhau bỏ trốn, cô ấy bị cho là đồ hư hỏng, bởi vì cô đã ở qua đêm với một người bạn trai ở bên ngoài – mặc dù chẳng xảy ra chuyện gì, nhưng đã được dán con tem hư đốn lên người. Ở nhà, cô bị ba mẹ chì chiết, đến trường, đi đâu cũng bị mọi người đối xử lạnh nhạt.
Cô gầy đi một cách nhanh chóng, ăn cơm không nổi, thậm chí ngửi thấy mùi thức ăn đã buồn nôn, thế là, tin đồn về việc cô mang thai nhanh chóng được truyền đi. Có lẽ vì nhiều người đồn quá, đến người bạn trai đó còn tưởng là thật, thậm chí có một hôm còn chạy đến tìm La Lợi.
Vào lúc này đây, La Lợi vẫn còn ôm mộng tưởng về cậu bạn trai đó, mặc dù rất căm hận, nhưng mà vẫn ôm ảo tưởng, cô kỳ vọng được người bạn trai này quan tâm, kỳ vọng nhận được sự an ủi từ người bạn trai đó, thậm chí còn kỳ vọng, người bạn trai đó có thể thay đổi suy nghĩ hiện nay của mình – giống như trong tiểu thuyết lãng mạn ấy, làm việc gây tổn thương đến nữ chính, nữ chính âm thầm chịu đựng, một ngày, hai ngày, sau đó cuối cùng nam chính hối hận, nữ chính lại có được tình yêu sâu đậm của nam chính.
Lúc ấy La Lợi đã sắp sụp đổ đến nơi, người bạn trai đó chỉ cần năn nỉ cô tha thứ, cho dù cô không suy nghĩ, tình cảm của cô, lý trí của cô cũng sẽ đầu hàng. Nhưng mà không có, cái mà cô có được là cô càng bị tổn thương nhiều hơn, đến tận bây giờ, La Lợi vẫn còn nhớ rõ cuộc nói chuyện ấy.
“Em sao thế?”. Cực kỳ cẩn thận.
“Không có gì cả.” Gục ngã rồi nhưng vẫn gắng gượng cười.
“Em gầy đi nhiều quá.”
“Không liên quan gì đến anh đâu.”
“Ngày hôm đó… Chúng ta chưa làm gì với nhau cả.”
…
“La Lợi, em là một cô gái tốt, anh đã từng rất thích em, nhưng mà cái thứ tình cảm đó không chín chắn. Anh thích em cái gì chứ? Chỉ bởi vì em đẹp, tính cách của em, gia đình của em thì sao? Những điều này anh đều chưa hiểu rõ lắm. Mà giữa anh và em có tiếng nói chung không? Nói thật, anh chẳng thích mấy cái truyện tranh em nói. Anh thích đánh bóng chuyền không sai, nhưng điều đó chẳng liên quan gì đến hai nhân vật Kaede Rukawa và Sakuragi Hanamichi[1'> cả. Anh nghĩ em thật sự cũng không thích anh, em chỉ nghĩ anh là một nhân vật nào đó trong trí tưởng tượng của em, điều này thực sự không thực tế chút nào. Cái tuổi của chúng ta bây giờ, chủ yếu vẫn phải tập trung vào học hành, đợi mai này khi chúng ta bước vào xã hội, đương nhiên là phải tạo lập được ình một sự nghiệp riêng. Tình yêu gì gì đó… Thật sự không quan trọng.”
[1'> Kaede Rukawa và Sakuragi Hanamichi: hai nhân vật chính trong bộ truyện tranh “Cao thủ bóng rổ” nổi tiếng của Inoue Takehiko, Nhật Bản.
Nếu như câu nói trước đó làm tan vỡ sự ảo tưởng của La Lợi, thì câu nói cuối cùng đã phủ quyết mối tình đầu của cô, thậm chí là quan niệm về tình yêu của cô, mà đối với một nữ sinh thời ấy, tình yêu, gần như là toàn bộ cuộc sống của mình.
“Anh nói đúng quá, thực sự em không thích anh thật, người mà em thích tại sao là anh được? Người mà em thích, là người con trai muốn có năng lực là có năng lực, muốn có tài hoa là có tài hoa. Anh ấy ít nhất phải nói được ba thứ tiếng, anh ấy phải tốt nghiệp trường đại học nổi tiếng trên thế giới, anh ấy phải thành công, nổi tiếng lừng lẫy, anh ấy phải đẹp trai phong độ, anh ấy có thể làm cho tất cả phụ nữ phải ghen tị ngưỡng mộ em. Anh là cái gì chứ? Anh mãi mãi chẳng làm được điều đó!”.
Đối với người ngoài, những lời nói này giống như những lời nói trong lúc giận dỗi, cậu bạn trai đó chỉ lạnh nhạt cười cười, trong nụ cười đó có mang chút gì tội nghiệp thay cho cô. Cái sự tội nghiệp đó đã kích thích La Lợi, làm cô cảm thấy, nếu như cô không làm gì đó, nếu như cô không đạt được những yêu cầu như cô vừa nói, đúng thật là, cô rất đáng thương.
Thế là, những lời nói trong lúc tức giận đó đã trở thành tiêu chuẩn của cô. Khi mới bắt đầu, hình như cô cũng thực hiện cho cậu bạn trai đó xem, sau đó, cô ép buộc mình phải như thế. Ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, cô kiên trì với cái nguyên tắc mà trong mắt người khác có thể cảm thấy rất nực cười ấy. Cho dù có chàng trai rất tốt, cho dù có đối tượng rất phù hợp, có đánh chết cũng không đi gặp mặt, mãi cho đến khi gặp Joseph.
“Phiêu Phiêu, mày biết không? Khi anh ấy nói thích tao, tao còn nghĩ rằng cuối cùng, ông Trời cũng đã bắt đầu