Old school Swatch Watches
Kỷ Niệm Con Tim

Kỷ Niệm Con Tim

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323802

Bình chọn: 8.00/10/380 lượt.

ù em đã mạnh dạn thổ lộ với anh.

Nhưng anh không thể đáp lại tình em.

– Tại sao vậy anh?

– Vì sao có lẽ ềm đã hiểu rồi mà.

Bảo Trân thở dài:

– Vì Hoa Quỳnh phải khônganh? Em có điều gì thua kém nó chứ?

Lắc đầu, Nhật Huy nói tránh:

– Em không thua gì ai cả. Nhưng thú thật mỗi người đều có cách nhìn nhận riêng và làm theo sự mách bảo của con tim mà thôi.

Bảo Trân thấy mình run lên vì ghen tuông hờn giận:

– Anh, anh thật là nhẫn tâm.

– Dù em có nguyền rủa anh như thế nào đi nữa thì anh cũng vẫn nói thế thôi.

Không kềm chế được lòng, Bảo Trân nói như gào lên:

– Anh quả là thằng ngốc đó. Anh thừa biết rằng Hoa Quỳnh không hề yêu anh. Nó đang yêu thầm anh Bảo Thiên đó.

Tái mặt, Nhật Huy lắc đầu anh chỉnh đốn câu nói của Bảo Trân một cách dứt khoát:

– Hôm nay Hoa Quỳnh không có ở đây. Chúng ta không nên nói chuyện của người vắng mặt:

Bảo Trân vẫn bướng bỉnh:

– Nhưng sự thật là như vậy.

Nhật Huy cũng xua tay:

– Cô đã bảo tôi là thằng ngốc thì xin cô đừng nói chuyện với tôi nữa được không?

Nghe anh nói bằng giọng lạnh băng như đá, lòng Bảo Trân tê buốt cả tâm cang:

– Hừm, anh giỏi lắm!

Hoa Quỳnh xuất hiện, cô nói với Nhật Huy bằng giọng rất ngọt ngào âu yếm:

– Anh Huy chờ em có lâu không? Em xin lỗi anh Huy nha! Có chút chuyện đột xuất.

Thúy Vân đã lí nhí sau lưng cô:

– Nhỏ đến trễ phạt nhỏ một ly:

Cả nhóm trong bàn nhốn nháo:

– Đúng đó, phạt người đẹp một ly đi!

Thúy Vân rót rượu thật cô đưa Hoa Quỳnh:

– Đây mi uống đi!

Hoa Quỳnh chớp mắt nhìn mọi người rồi ngừng lạì chờ Bảo Trân, cô nói:

– Vâng, tôi đến dự tiệc trễ và tôi cũng xin chịu phạt.

Vậy là cô uống cạn ly rụợu.

Tiếng vỗ tay tán thưởng vang lên. Nhật Huy cũng vỗ tay khen cô. Thúy Vân cằn nhằn:

– Hai người có hẹn ư?

Hoa Quỳnh nói một cách vô tư.

– Từ chiều anh Huy đã đến đợi mình rồi. Hai đứa tới đây, mình quên một chuyện nên để anh Huy vào trước.

Thúy Vân vô tình nói:

– Hèn gì thấy ảnh cứ khư khư giữ chiếc ghế ấy. Thì ra anh giành cho mi.

Hoa Quỳnh nói một câu thật to và rõ:

– Người ta thường nói câu:

“Cớ phần chẳng cần gì 1o kia mà. Hoặc là nằm giữa chẳng mất phần mền” mi không nghe sao?

Mọi người cười vang. Rồi vỗ tay tán thưởng:

– Nói nghe hay lắm!

Thúy Vân bóp bóp vai bạn:

– Có mi tiệc vui mới nhộn nhịp lên đấy. Nãy giờ trầm trầm không hà.

Hoa Quỳnh gật gù:

– Đã nói vui là phải vui cho hết mình. Có muốn khóc thì hãy về nhà úp mặt xuống gối tha hồ mà khóc.

Biết Hoa Quỳnh có ý châm chọc mình. Nhưng cô đâu thể lên tiếng ra mặt, nên ngồi im thin thít:

Hoa Quỳnh nói tiếp:

– Tôi nói vậy có đúng không các bạn?

Cả bàn giơ cao tay:

– Đúng trăm phần dầu.

Lại tiếng cười vang lên. Chờ cho tiếng cười dứt, Hoa Quỳnh nói với Nhật Huy:

– Em xin lỗi là để anh phải ngồi chờ lâu.

Nhật Huy lắc đầu, anh nói giọng quan tâm:

– Anh chỉ sợ em xảy ra chuyện gì thôi.

– Em đã có mặt rồi.

– Thì anh đã an tâm rồi.

Hoa Quỳnh nở nụ cười thật duyên dáng, cô nói một cách vừa phụng phịu, vừa ngọt ngào:

– Vậy hả phải biết anh lo cho em vậy, em ở nhà luôn cho anh sốt ruột chơi.

Nhật Huy lắc đầu, anh mỉm cười nhìn cô:

– Nếu em không tới có lẽ anh phải cáo từ về sớm để tìm em.

Bĩu môi, Hoa Quỳnh nói mát:

– Phải vậy hôn đó, khi mà biết bao cô xinh đẹp đang bao quanh anh kìa.

– Nhưng anh, đâu có để ý đến họ.

Hất mặt lên một cách kiêu hãnh Hoa Quỳnh nói:

– Vậy thì tốt rồi!

Xem đồng hồ, Nhật Huy đề nghị:

– Mình về được chưa em?

Hoa Quỳnh lắc đầu:

– Đừng anh, em còn muốn ở đây chơi. Cuộc vui vẫn còn mà anh.

– Anh biết nhưng anh chỉ sợ em mệt mà thôi.

Hơi ngả đầu lên vai anh, Hoa Quỳnh nũng nịu:

– Đi với anh em đâu có lo gì hả?

– Vậy thì em cứ vui đi. Anh vẫn ngồi đây.

Như vờ nhìn thấy Bảo Trân. Hoa Quỳnh nhìn cô nở nụ cười:

– Có cả Bảo Trân nữa hả? Xin lỗi, mình vô tư quá không nhìn ra bạn.

Bảo Trân hơi nhếch môi:

– Có gì đâu bạn, giờ thì cũng thấy rồi.

Quay qua Thúy vân, Hoa quỳnh trách bạn:

– Mi chẳng chịu giới thiệu cho ta biết gì cả.

Thúy Vân chống chế:

– Mình tưởng hai bạn đã biết cả rồi.

Hoa Quỳnh cãi lại:

– Đành rằng là ta đã biết Bảo Trân và có một thời gian là bạn thân của nhau nữa. Nhưng trong nhà đông người quá ta đâu thể nhìn rõ từng người.

Thúy Vân cười vả lả:

– Xin lỗi nha, có thể do ta sơ suất ấy mà!

Bảo Trân đứng lên cáo từ:

– Vui với mi bao nhiêu đủ rồi, mình xin phép về trước nhé!

Thúy Vân chu môi:

– Làm gì gấp vậy hả?

Bảo Trân đưa ra lí do:

– Lúc chiều mình nhờ tài xế của cha đưa đi. Để người ta chờ như vậy là không phải phép đâụ. Bảo Trân gật đầu chào mọi người rồi ra về.

Hoa Quỳnh nói với theo:

– Cũng lịch sự ghê nhỉ?

Thúy Vân ngồi vào chỗ Bảo Trân, cô nhìn Nhật Huy hỏi:

– Có phải anh chọc giận Bảo Trân không?

Nhật Huy cười rồi lắc đầu:

– Làm gì có chứ.

Hoa Quỳnh nói khích anh:

– Có thì chịu đi, ai bắt lỗi làm gì.

– Nhưng thật ra thì không có. Tính cô ấy xưa nay vẫn vậy mà.

Hoa Quỳnh thôi không bắt bẻ anh nữa. Cô nói với Thúy Vân:

– Tụi mình về thôi, giờ cũng khuya lắm rồi:

Thúy Vân không ép bạn, mà gật đầu:

– Mình cám ơn cả hai người nhé!

Hoa Quỳnh đi ra trước, Nhật