Pair of Vintage Old School Fru
Kỷ Niệm Con Tim

Kỷ Niệm Con Tim

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323610

Bình chọn: 8.5.00/10/361 lượt.

cô:

– Vậy mà làm cho anh hết cả hồn luôn.

Hoa Cúc nói đùa:

– Người ta lấy chồng thì mắc mớ gì đến anh kia chứ.

Nhăn mặt, Bảo Thiên lắc đầu:

– Đừng em, đừng làm cho anh phải đau tim như vậy.

Nghe anh nói thật cảm động, Hoa Cúc nhón lên hôn nhẹ vào má anh, cô thì thầm:

– Em yêu anh mà.

– Em thật đáng yêu dó Hoa Cúc.

Chu môi, Hoa Cúc nói với anh:

– Anh mà phản bội tình yêu của em sẽ vào chùa đi tu, hoặc là bỏ xứ đi thật xa luôn đó.

Đưa tay bịt miệng cô, Bảo Thiên ngăn lại:

– Đừng nói dại vậy em. Anh không bao giờ phản bội lại tình yêu của em đâu.

– Em chỉ nói trước vậy thôi.

– Nói như vậy là em vẫn chưa tin tình yêu của anh dành cho anh.

Hoa Cúc hơi quẹo đầu lên vai anh:

– Đâu mà có. Nhưng chẳng hiểu sao em thấy lo lo vậy đó.

– Em nghi ngờ anh hả?

– Không có.

Đưa tay vuốt tóc cô, Bảo Thiên thì thầm vào tai cô:

– Trọn đời ánh chỉ yêu có mình em thôi. Hiểu chưa?

Hoa Cúc ôm cổ anh kéo xuống. Cô tự động hôn lên mặt anh.

Bảo Thiên cũng đáp lại tình yêu của cô bằng những nụ hôn tha thiết nồng nàn …

Buổi tối, Hoa Quỳnh ngồi chống cằm nhìn ra phía cửa lớn, cô thắc mắc chẳng hiểu chị hai đi đâu mà mãi đến by giờ vẫn chưa về …

– Chị hai.

Hoa Cúc giật mình, cô tròn mắt nhìn em:

– Thức chi khuya vậy em?

Hoa Quỳnh nhìn chị đăm đăm:

– Sao về khuya vậy chị?

Hoa Cúc không nhìn lại, cô rót cho mình ly nước uống một hơi rồi nói:

– Chị họp xong rồi đi ắn với bạn, mà chị có điện về cho mẹ mà em.

Nghe nhẹ nhõm trong lòng. Vì Hoa Quỳnh biết chắc chị mình chưa hề nói dối:

Vậy mà em cứ lo sợ. Hoa Cúc nhìn em đầy yêu thương:

– Xin lỗi, chị làm em phải lo đến như vậy.

Hoa Quỳnh phá lên cười gần:

– Trời đất, là chị em mà chị cũng khách sáo Lườm em, Hoa Cúc xua tay:

– Chỉ một câu xin lỗi thôi mà.

Hoa Quỳnh cười khúc khích, cô nắm tay chị kéo lại.

– Chị hai …

– Gì vậy? Người chị hôi lắm, để chị đi tắm chứ.

Hoa Quỳnh đứng lên, cô khoe:

– Em được giám đốc cử đi ký hợp đồng ở tỉnh Đắk Lắk.

Tròn mắt, ngạc nhiên, Hoa Cúc chẳng hiểu sao, ông ấy lại có thể điều Hoa Quỳnh đi như vậy?

– Có thật không em!

– Em đâu có nói xạo.

Lo lắng hiện lên mặt, Hoa Cúc lại nói:

– Liệu em có kham nổi trọng trách ấy không hả?

Hoa Quỳnh gật mạnh đầu, cô khắng định:

– Nhất định là phải được. Em sẽ cố gắng?

Hoa Cúc vẫn chưa hết lo. Thấy được điều đó Hoa Quỳnh lại nói:

– Phải thử rồi mới biết khả năng của mình đến đâu chứ.

– Nhưng đây là một công việc rất nặng nề. Đòi hỏi em phải biết ứng xử, cân nhắc kỹ lưỡng trước khi quyết định.

Hai tay chống cằm, Hoa Quỳnh vẫn nói, giọng cô đầy tự tin:

– Đi với em còn có Nhật Huy người rất rành về các thủ tục này đó chị!

Nghe có Nhật Huy đi cùng Hoa Cúc an tâm, nên nói:

– Vậy thì được!

Hoa Quỳnh nói thêm:

– Em đi những một tuần cơ!

Hoa Cúc khẽ nói:

– Em nhớ đem theo đồ len nhé. Trên ấy lạnh lắm. Mà em thì …

– Sợ lạnh chứ gì.

Hoa Cúc dặn thêm:

– Đi xa em chớ có ăn những món lạ nhé! Bụng của em không tốt đâu.

Hoa Quỳnh đứng lên, cô phụng phịu:

– Lời của chị không khác gì lời của mẹ. Em lớn rồi mà mọi người xem em như còn con nít vậy.

– Nhưng lên trên đó không có mẹ và chị để cho em mè nheo đâu. Hãy tự lo cho bản thân.

– Em biết rồi mà chị hai.

Hoa Quỳnh có điện thoại, cô cầm máy đi ra ngoài:

– Alô! Mi hả Bảo Trân?

Bảo Trân lầm bầm:

– Chưa ngủ sao?

– Vẫn chưa, chưa mới trả lời cho mi chứ. Có gì không?

Bên kia đầu dây, Bảo Trân lè nhè:

– Mi chuẩn bị xong chưa?

– Có chuẩn bị gì đâu.

Bảo Trân mai mỉa ngọt:

– Hừm, có người ta đi theo còn lo gì nữa hả?

– Ai?

– Còn hỏi.

Hoa Quỳnh bặm môi:

– Nếu mà đứng gần ta, ta sẽ cho mi một chiêu vào mỏ đó.

Cười hì hì Bảo Trân nói đùa:

– Mình đùa thôi mà. Vậy cũng nổi máu anh hùng rơm ra nữa.

Hoa Quỳnh hỏi nhỏ:

– Ê, mới giờ này bộ muốn đi ngủ rồi sao?

– Đúng vậy. Nếu không bị Nhật Huy quấy rầy thì ta ngủ mất tiêu rồi.

Ngạc nhiên, Hoa Quỳnh hỏi:

– Anh ta quấy rầy gì mi?

Bảo Trân gắt:

– Bảo mi nhớ mang theo áo ấm kẻo lạnh.

Hoa Quỳnh phá lên cười:

– Ôi, mi chọc ta thì có! Điều này có mẹ và chị lo rồi, ta đang phát ngán lên đây nè.

Bảo Trân so bì:

– Mi vậy mà tốt số, còn ta muốn có người quan tâm, đốt đuốc đi tìm cũng không thấy.

– Thôi đi nhỏ đừng chọc ta.

Bảo Trân rù rì:

– Ai thèm chọc mi chứ! Ê, đi nhớ mua quà về cho ta nghe!

Cười khúc khích, Hoa Quỳnh trêu bạn:

– Ừ, sẽ có thôi, nhưng mà không phải là của ta đâu nhé!

Bảo Trân kêu lên:

– Mi đừng cớ nói kỳ lắm đó. Anh ấy về cươi cho.

– Thương không hết ai lại cười chứ!

– Mi đùa hoài!

– Vậy thôi nghe?

– Chúc mi vui vẻ, thành công thật mỹ mãn.

– Được rồi. Nhớ chờ quà của người ta!

Hoa Quỳnh đi vào cũng là lúc Hoa Cúc leo lên giường:

– Ai mà đùa dữ thế?

– Bảo Trân đó mà.

– Nó có cùng đi với em không vậy?

Hoa Quỳnh vừa rút vào mùng cô vừa nói:

– Nó phải ở lại công ty. Đâu thể đi cùng lúc hai đứa.

– Vậy à?

Hoa Quỳnh trăn qua trở lại:

– Ôi sao mà khó ngủ thế này?

Hoa Cúc cười vào tai em:

– Nôn nao không ngủ được chứ gì?

Hoa Quỳnh tâm sự.

– Nôn thì cũng có đó. Nhưng lo lắng nhiều hơn.

– Em lo việc gì?

Hoa Quỳnh thở dài:

– Thì như chị nói đó