XtGem Forum catalog
Lá bài cuối cùng

Lá bài cuối cùng

Tác giả: Trương Đỉnh Đỉnh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3213685

Bình chọn: 9.00/10/1368 lượt.

hể làm tác giả, anh ta viết rất thú vị.”

“Mỗi ngày tôi đều chờ, khinh nhờn? Tại sao lại cho rằng đó là khinh nhờn? Cờ bạc vốn không phải là chuyện cao quý gì.”

“Không lịch sự, có lẽ đi, nhưng rất thú vị.”

..

[Thời báo Las Vegas'> là báo miễn phí, nó áp dụng cách định giờ tung ra, dùng phương thức lấy phí quảng cáo để sinh tồn, mà mấy hôm nay, mỗi ngày nó đều lập tức bị giành sạch, Tiêu Nhiên nhất định phải phái người canh ở điểm tung hàng mới có thể tìm được một phần.

Hoa Hồ tử tìm tới chuyên mục của Lâm Dược, trên đó viết thế này: Thời gian trôi nhanh, trong chớp mắt đã qua ba ngày rồi, à, tôi không phải đang tưới nước, mong đừng bảo tôi nói năng rỗng tuếch, tôi chỉ đang cảm thán sự tàn khốc của thời gian.

Điểm này, đã được thể hiện đặc biệt rõ ràng trên người đối thủ tôn kính của tôi, tôi cảm thấy ông ấy già hơn ba hôm trước nhiều, đây là lỗi giác của tôi sao? Bốn giờ chiều hôm nay, tôi đề xuất nghỉ ngơi, tôi cảm thấy ông ấy rất cần nghỉ ngơi.

Tôi nghe nói tối mỗi ngày ông ấy đều cần đi đánh bài nửa tiếng, tôi thực sự không thể nào hiểu nổi hành động này. Có người nói với tôi đây là để thả lỏng, được rồi, vậy cứ coi như thả lỏng đi, tôi hy vọng ông ấy có thể thả lỏng thoải mái. Hôm nay tôi không dám nói chuyện luôn, vì tôi sợ ảnh hưởng tới ông ấy thả lỏng.

Thật ra tôi vốn muốn trao đổi với ông ấy nhiều thêm vài câu, các bạn cũng biết, có thể gặp được một người biết nói tiếng Trung không dễ. À, đúng rồi, tôi còn muốn hỏi ông ấy, tôi nên xưng hô ông ấy thế nào mới tốt. Mọi người đều gọi ông ấy là Hoa Hồ tử, nhưng tôi cảm thấy như vậy không đủ lễ phép, các bạn biết đó, người TQ chúng tôi vô cùng chú trọng lễ phép.

Tôn già yêu trẻ là truyền thống tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa chúng tôi, tôi thực không cách nào gọi một người tuổi tác còn lớn hơn cả cha tôi là Hoa Hồ tử, có lẽ, tôi nên gọi ông ấy là ông nội Hoa?

Tôi không biết ông ấy có xem [Thời báo Las Vegas'> không, tôi cầu mong ông ấy sẽ xem, hơn nữa xem được chuyên mục của tôi, như thế, có lẽ ông ấy sẽ nói cho tôi biết vào lúc thi đấu.

Tôi thật hy vọng ông ấy có thể cho tôi biết, nếu không có rất nhiều chuyện, tôi đều không có cách nào nói với ông ấy. Bạn biết không, không có một xưng hô chính thức, tôi hơi ngại mở miệng, đây là sự hàm xúc của người phương đông chúng tôi.

Cô Judy cho tôi biết, có thể viết nhiều chữ hơn nữa trong chuyên mục, nhưng tôi cảm thấy, không nên viết quá nhiều thì tốt hơn, các bạn biết đó, văn tự là vô cùng thần thánh.

Đúng rồi, tôi nhận được thư của một vài độc giả, thực sự vô cùng cao hứng. Tại đây, tôi muốn đặc biệt cảm tạ cô Judy, cảm tạ thầy Vương chủ nhiệm tiểu học của tôi, cảm tạ cô Lý dạy ngữ văn lúc tôi học trung học, đương nhiên còn có các bạn dễ thương nhất!

Tôi đã quyết định, xây dựng một trang mạng, mời người đăng thứ tôi viết mỗi ngày lên, như thế, sẽ có thêm càng nhiều độc giả, nhìn thấy được bài văn của tôi!

Hoa Hồ tử ném tờ báo đi, Tiêu Nhiên cẩn thận nhìn ông.

“Con đang lo lắng cho ta, Tiêu Nhiên? Không cần lo lắng, ta sẽ không vì kiểu chọc giận trình độ này làm dao động, cậu ta muốn gọi ta là ông nội, vậy cứ cho cậu ta gọi, khi không có thêm một đứa cháu, ta có gì không vui? Nếu cậu ta cho rằng như vậy đã có thể chọc giận ta, ta sẽ cho cậu ta biết, sai lầm này không chuẩn mực cỡ nào!”

“Thật ra, thầy cũng không cần phải nghiêm túc như thế, chúng ta có hiệp nghị với cậu ta.” Tiêu Nhiên do dự mở miệng.

“Chỉ là hiệp nghị trên miệng.” Hoa Hồ tử nhìn hắn một cái, “Đừng nói con ở bên ngoài lâu như thế, ngay cả điểm này cũng không hiểu. Tuy rằng hiệp nghị này chắc là ổn định, nhưng chúng ta không thể đặt tất cả tiền trên một hiệp nghị.”

Tiêu Nhiên không nói nữa, tuy từ bất cứ phương diện nào, Lâm Dược cũng đều tuân thủ hiệp nghị, nhưng bất cứ chuyện gì, đều không phải tuyệt đối.

Hoa Hồ tử liếc mắt nhìn tờ báo, ông sẽ cho người trẻ tuổi này biết, cái gì là chọc giận chân chính!

“Ta đã xem báo hôm nay, cũng xem chuyên mục của cậu rồi.” Hoa Hồ tử sờ táo, nhàn nhã nói: “Cậu muốn gọi ta ông nội Hoa…”

“Đúng vậy, tôi cảm thấy không gọi như thế thì không thể biểu đạt được sự tôn kính của tôi đối với ông, ông không biết, tôi tôn kính ông nội nhất, tuy tôi chưa từng gặp qua ông ấy, nhưng từ nhỏ, người nhà tôi đều nói rằng, ông nội tôi là người tốt, một người vô cùng tốt vô cùng tốt, ông ấy một lòng vì xưởng, xem xưởng như nhà, từng quên mình cứu hỏa khi công xưởng xảy ra tai nạn, tôi vẫn luôn tiếc nuối vì không được gặp mặt ông ấy, không được tiếp thu sự hun đúc của ông ấy, nhưng may là tôi còn có thể gọi rất nhiều người là ông nội, chẳng hạn ông nội Marx, ông nội Mao Trạch Đông, ông nội Đặng Tiểu Bình. Tôi cảm thấy ông đặc biệt hiền từ đặc biệt hòa ái đặc biệt giống ông nội.”

“… Vậy sao?”

Lâm Dược dùng lực gật đầu: “Ông xem ông đã lớn tuổi như thế nhưng vẫn ra đánh bài với tôi, sao tôi có thể không tôn kính?”

Hoa Hồ tử nhắm mắt lại, ngừng nửa phút, nói với nhà cái: “Phát bài!”

Hôm nay là ngày thi đấu thứ tư, còn ba ngày nữa sẽ kết thúc, mỗi người đều cho rằng hôm nay sẽ trôi qua nhàm chán như ba hôm trước,