
Lá bài cuối cùng
Tác giả: Trương Đỉnh Đỉnh
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 3214540
Bình chọn: 7.5.00/10/1454 lượt.
g tất yếu nữa, mà nguyên nhân lớn hơn là vì, y vẫn luôn truy hỏi Caesar làm sao làm được, mà dưới sự truy hỏi của y, Caesar không còn tinh lực nào để ý tới ván bài…
Chương 59
Khi thời gian trên đồng hồ điện tử trở về số không, hiện trường chìm vào yên lặng.
Có nhân viên công chứng tới kiểm số chip, thật ra không cần đếm, trên bảng điện tử vẫn luôn ghi rõ, nhưng vẫn có bốn nhân viên công chứng đến từng cái.
“Cuộc đấu này, bên thắng là Lâm Dược đại diện cho ngài Daniau!”
Sau khi xác minh hai lần, nhân viên công chứng bước ra tuyên bố.
Bốp!
Bốp bốp!
Bốp bốp bốp!
Tiếng vỗ tay rời rạc vang lên, đánh vỡ trầm mặc, sau đó là tiếng vỗ tay như sấm, Lâm Dược cười đứng lên phất tay.
Hoa Hồ tử cũng đứng lên, vẫn là bộ trang phục Đường màu trắng, vẫn là bộ râu màu bạc bồng bềnh, vẫn là vẻ mặt tiêu sái như ý, ông chậm rãi bước qua, nói với Lâm Dược: “Cậu làm rất tốt.”
“Cảm ơn.”
“Dốc sức mà làm tốt đi.”
Hoa Hồ tử đặt táo trong tay vào tay Lâm Dược, sau đó chậm rãi bước xuống, chậm rãi đi ra ngoài.
Ông đi rất ổn, đi rất tự nhiên, bóng lưng đó, tạo cho người khác cảm giác vắng lặng.
Tiếng vỗ tay càng lớn hơn, tất cả mọi người đều đứng lên vỗ tay cho y, Lâm Dược cũng đang vỗ tay.
“Lạc Lạc, sao tôi cảm thấy mình đã làm một chuyện không phúc hậu cho lắm vậy.”
Caesar không nói gì, Tiêu Nhiên bước tới, lúc hai người đi ngang nhau, Tiêu Nhiên mở miệng: “Cậu Lâm, cậu vi phạm ước định.”
Lâm Dược sững sờ, tiếp theo nói: “Đây không phải là nguyện vọng của anh sao?”
Thân hình Tiêu Nhiên hơi cứng lại, sau đó, làm như không có chuyện gì bước đi.
Thắng làm vua thua làm giặc, tuy ở đây, Hồng Môn cũng không thể nói là giặc, nhưng lập tức ít đi năm phần trăm cổ phần, sau này sức nặng của lời nói, tự nhiên không thể so sánh với trước kia, quan trọng hơn là, Daniau lại có thêm tám phần trăm cổ phần, chỉ điểm này, đủ khiến danh vọng của hắn tăng mạnh, vị trí vốn không mấy ổn định giờ lập tức kiên cố.
Chuyện sau đó tự nhiên vẫn còn rất nhiều, nhưng nó đương nhiên không liên quan tới Lâm Dược.
Lúc chín giờ tối, Carlos gõ cửa phòng y.
“Lần này anh đại diện cho ai vậy?” Lâm Dược nhìn hắn, mở miệng.
“Ngài Daniau dặn tôi tới mời cậu.”
Lâm Dược nhìn hắn một cái, đi theo, Daniau đang đợi y trong xe.
“Tôi dẫn cậu tới một nơi.”
Lâm Dược nhún nhún vai, ngồi lên xe, xe lái ra khỏi nội thành, vào một tiểu khu biệt thự, rồi chạy vào một tòa trong đó.
Có một câu nói thế này, biệt thự chân chính không phải là một đường thẳng là tới, cho dù có thể làm thế, chủ nhân của nó cũng cố ý làm đường vòng vèo.
Tòa biệt thự này cũng thế, nhìn từ bên ngoài thì không thấy gì, sau khi vào, cua hai vòng, mới dừng lại trước cửa. Trước cửa đã có hai hàng người giúp việc mặc áo trắng quần đen đợi ở đó. Đứng ở đầu, là một vị quản gia mặc âu phục màu đen.
Lâm Dược xuống xe, nhìn trái, nhìn phải, sau đó sờ cằm lải nhải với Caesar: “Lạc Lạc, đây là nhà của anh sao?”
“Không phải.”
“À, vậy thì tốt, nhà này thật huênh hoang quá.”
Lúc này Daniau đã xuống xe, người giúp việc đứng sau cùng quản gia cong lưng: “Hoan nghênh chủ nhân.”
Khóe miệng Lâm Dược bắt đầu co giật: “Lạc Lạc, may là nhà này không phải của anh.”
Daniau quay đầu, nói với Lâm Dược đang ngẩn người: “Theo tôi vào.”
Lâm Dược theo hắn vào, sau đó, thấy ngay một bức tranh sơn dầu cỡ lớn.
Phòng khách rất lớn, bức tranh đó, treo ở ngay khúc cua cầu thang, vị trí đó bình thường không đập vào mắt người khác trước tiên, nhưng Lâm Dược vừa nhìn đã thấy bức tranh đó, thực sự là do bức tranh đó quá lớn, quả thật giống như Posterkhổng lồ trên bảng quảng cáo.
Không chỉ lớn, hơn nữa có cảm giác tồn tại rất hút, chỉ cần thị lực không quá kém, thì có thể thấy được người trong tranh rõ ràng ngay từ trước cửa phòng khách.
Tóc vàng, mắt đen, làn da màu cổ đồng, cằm dưới lạnh cứng, đường nét như được dùng dao gọt ra, nhưng lạnh hơn nữa là đôi mắt đó, sâu trong con ngươi màu đen giống như có phím ánh nước, ánh mắt rất lạnh nhạt nhìn ra phương xa, giống như không để tâm bất cứ chuyện gì, không có gì đáng để chú ý.
Trừ lạnh nhạt, người này còn có cảm giác rất tiêu điều, nếu không phải mặc âu phục, thì sẽ khiến người ta liên tưởng đến tướng quân, nguyên soái gì đó.
Không cần nghi ngờ, mặt mũi của người này rất xuất sắc, nhưng khi nhìn hắn, bạn rất khó chú ý tới dung mạo của hắn, cho dù đứng đối diện bức tranh sơn dầu này, thứ mọi người lưu ý tới, cũng chỉ là đôi mắt đó, cảm giác đó.
Lâm Dược nhìn chăm chăm bức tranh rất lâu, Daniau cũng không thúc giục y, ngược lại phất tay bảo người giúp việc và quản gia đều tránh đi.
“Daniau.” Không biết qua bao lâu, Lâm Dược hoàn hồn: “Người này là thật sao?”
Daniau nhìn y, nhàn nhạt nói: “Tuy đây là tranh, nhưng cũng có người thật.”
“Chậc chậc, Daniau anh thật tài ba, nhân tài mà.” Lâm Dược lắc đầu tán thưởng, “Anh tìm đâu ra người lợi hại như thế này vậy, bức tranh này, bức tranh này…”
“Nhà nghệ thuật cũng phải ăn cơm.”
Daniau nói rất hờ hững, Lâm Dược cũng tán đồng, nói tiếp: “Bức tranh này bày ở đây, chính là môn thần tốt nhất rồi, ánh mắt này, quỷ nào cũn