XtGem Forum catalog
Lá bài cuối cùng

Lá bài cuối cùng

Tác giả: Trương Đỉnh Đỉnh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3210382

Bình chọn: 9.00/10/1038 lượt.

đối với một người sinh hoạt đảo lộn ngày đêm mà nói, chín giờ rưỡi sáng, tuyệt đối là sáng sớm.

Cậu hai họ Trương ăn uống chơi bài, ngay cả chất kích thích nhẹ cũng thử qua, bình thường cà lơ phất phơ, nhưng khi đối với đấu bài thì rất thành kính.

Sau khi thức dậy, hắn tắm hết nửa tiếng, sau đó tĩnh tọa tại phật đường thêm nửa tiếng, cuối cùng mới đi ăn cơm.

Hắn là người không thể thiếu thịt, nhưng hôm nay, hắn chỉ ăn một bát cháo, ăn hai lát củ cải và một quả trứng luộc, cuối cùng bắt đầu mặc đồ thật quy củ, sơ mi đen, âu phục màu trắng, giày da bò màu nâu.

Tóc thì ba ngày trước đã cắt sửa xong, là kiểu tóc đinh bình thường, nhưng hắn vẫn cẩn thật chải chuốt lại.

Hắn không phải là người quá chú trọng hình tượng, nhưng đối với hắn mà nói, canh bạc là chiến trường, có lẽ áo của hắn không thể giống như khôi giáp giúp hắn phòng tên phòng đao trên chiến trường, nhưng lại có thể khiến hắn tiến vào trạng thái đó.

Khi mười một giờ rưỡi, hắn ra ngoài, mang theo đám người Mạc Khải tới Kim Nguyên.

Định địa điểm đánh bài ở Kim Nguyên là ý kiến của Lâm Dược.

Vốn dạng đánh bài nhỏ này không cần đặc biệt chọn địa điểm, nhưng Lâm Dược nói nếu đánh tại Hạo Nhiên sơn trang thì sẽ bất lợi cho y, Trương Trí Công chỉ muốn đánh một ván chân thật công bằng, nên cũng không để ý đổi địa điểm, hắn không cho rằng có người dám tại Cúc thành gây phiền cho hắn… đương nhiên, nếu thật sự có người dám động tới hắn, vậy thì không phải là phiền phức bình thường, ở chỗ nào cũng vậy, cho nên liền đổi sang Kim Nguyên.

Kim Nguyên là nhà hàng được xem là năm sao duy nhất tại Cúc thành, đương nhiên, chỉ được xem như vậy, chứ nó mới chỉ có bốn sao, chẳng qua so hoàn cảnh, thiết kế phục vụ thì tốt hơn hai khách sạn bốn sao khác trong nội thành nhiều.

Xe tới bãi đỗ, tự có người ra mở cửa.

Trương Trí Công nhìn đồng hồ, mười một giờ năm mươi lăm, không trễ cũng không sớm, một thời gian có vẻ hợp lý nhưng thật ra là chiếm ưu thế. Hiện tại vào cửa không trễ hơn thời gian hẹn, nhưng gần như đã là cực hạn, hắn tin Lâm Dược lúc này đã tới căn phòng họ đặt.

Chờ đợi luôn khiến người ta nóng ruột, cho dù Lâm Dược không phải đợi lâu, cho dù tố chất tâm lý của hắn rất tốt, nhưng Trương Trí Công tới sau cũng đã chiếm được ưu thế tâm lý.

Hắn tự tin mỉm cười, bước vào cửa lớn, khi định bước lên bệ, đột nhiên có một bóng người lao tới. Mạc Khải sau lưng hắn lập tức ấn người hắn xuống, hai vệ sĩ lao ra phía trước, còn có hai người co chân nhắm vào người tới.

“Cậu hai Trương, cuối cùng cậu cũng tới rồi!”

Khi bóng người bay lên trời, một giọng nói phẫn hận, khàn khàn, kích động vang lên, sau đó, Trương Trí Công nhìn thấy một người mặt xanh tím, đang nhe răng với mình…

Chương 10

“Đây chính là nhà hàng năm sao nha, không tồi không tồi, quả nhiên không tồi. Phòng đủ lớn, giường mềm mại, số phòng cũng nhiều, đây chính là phòng tổng thống trong truyền thuyết hả. Cậu hai à, cậu đặt cả ngày hay nửa ngày vậy, nếu đặt cả ngày, tối nay tôi sẽ ngủ lại đây, nhưng dù chỉ có nửa ngày cũng không sao, hai chúng ta đánh một ván cũng không tới nửa tiếng, nếu cậu không dùng, căn phòng này để cho tôi dùng đi nha, dù sao tiền cậu cũng trả rồi, không dùng phí lắm.”

Lâm Dược vừa sờ sô pha, sờ thủy tinh, vừa lải nhải không dứt, hoàn toàn không phát hiện, sắc mặt Trương Trí Công lúc này đã cực kỳ tiếp cận với mình.

Trương Trí Công biết mình là một tên khốn, từ khi sinh ra tới nay, chưa từng làm chuyện gì có lợi cho xã hội quốc gia, nhưng so với tên Lâm Dược kia, cho dù hắn là khốn kiếp, thì cũng đáng yêu!

Vì ván bài này, hắn đã chuẩn bị cả tuần, hắn đốt nhang tắm rửa, hắn tĩnh tâm tĩnh thần, hắn vô cùng nghiêm túc chờ đợi ván này.

Nhưng Lâm Dược thì sao?

Trương Trí Công nhớ tới những ánh mắt kỳ dị vừa rồi, chỉ hận không thể tìm một cái lỗ nào nhảy xuống.

Nhớ tới đây, hắn nhịn không được nhìn Lâm Dược, gương mặt xanh tím đó, hắn mới nhìn cũng bị dọa, cho rằng Lâm Dược đột nhiên bị bệnh cấp tính gì đó, kết quả ồn ào nửa ngày, chỉ là thuốc tím.

“Tôi biết, cậu hẹn hôm nay là để quan sát vẻ mặt của tôi, tôi là người không giấu được cái gì, gặp bài tốt sẽ muốn cười, gặp bài tạp sẽ bực bội. Hai, tôi không có kỹ thuật đánh mênh mông vô biên, lại không thể làm mặt liệt mà chỉ có thể mãi tịch mịch trong thành phố nhỏ này.”

Khi nói mấy thứ này, biểu cảm của Lâm Dược là thở dài, là tịch mịch tiếc hận, cằm y ưỡn lên bốn mươi lăm độ hoa lệ, tay hơi ấn lên cái bụng bị đá vừa rồi, híp mắt nhìn bầu trời phương xa.

“Tôi không muốn cược, thật đó. Nhưng nếu cậu đã muốn đánh một ván với tôi như vậy, tôi cũng chỉ có thể thỏa mãn cậu. Rất lâu về trước tôi từng nghe qua tên cậu, tôi biết cậu là đối thủ duy nhất của tôi tại Cúc thành, đối với ván này, tôi cũng chờ đợi, tôi nghĩ, cậu cũng chờ đợi giống tôi phải không, đã mong chờ như thế thì cậu cũng không muốn tôi lộ sơ hở gì đúng không.”

Nói tới đây, Lâm Dược thu lại độ cong hoa lệ, vô cùng nghiêm túc nhìn Trương Trí Công: “Lúc này, những gì tôi có thể làm, chỉ là bôi thuốc lên mặt mình thôi.”

Cả tuần nay Trương Trí Công đặt hết tâm t