Lá nằm trong lá – Nguyễn Nhật Ánh

Lá nằm trong lá – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322223

Bình chọn: 8.00/10/222 lượt.

ễu Trì không có gì thay đổi so với ngày nào, vẫn ao chuôm đồng bãi và những rặng tre xanh chạy dọc hai bên nhưng trưa nay lòng tôi đang được lấp đầy bởi bao nhiêu cảm xúc tươi vui đang được lấp đầy bởi bao nhiêu cảm xúc tươi vui nên trong mắt tôi dường như mọi thứ đều đang nhảy múa.

– Sao chạy chậm quá vậy mày?

Thằng Hòa ngồi sau lưng tôi nôn nóng giục, nó nói như thể tôi là một con rùa đang bò trên đường trong khi thực ra tôi đang phóng rất nhanh bởi tôi còn nóng lòng gặp thằng Lợi hơn cả nó.

Nhưng tôi không cãi nhau với Hòa, vì thực ra tôi cũng đang ước gì tôi có thể chạy nhanh hơn.

Trên đường đi, bọn tôi đã bàn tính với nhau rồi. Tới nhà nó, bọn tôi sẽ trổ hết miệng lưỡi để thuyết phục ba nhỏ Duyên cho phép thằng Lợi buổi tối lên thị trấn dự liên hoan của ban báo chí. Nếu cần Thọ sẵn sàng bịa ra đây là buổi liên hoan do nhà trường tổ chức và thầy hiệu trưởng chủ trì nên một thành viên trong ban báo chí như Lợi không thể vắng mặt vì bất cứ lý do gì. Nhưng cũng như hai lần trước, Lợi không có nhà.

Bọn tôi vừa đút đầu xe vô chỗ mấy gốc cau trước ngõ, chưa kịp tắt máy xe đã thấy ba nhỏ Duyên trong nhà đi ra.

Vẻ lạnh lùng trên gương mặt ông biến mất, thay vào đó là những vết hằn sâu khiến mặt ông nhàu nhò như thể vừa thoát ra khỏi một cái cối xay và vẫn giữ vẻ mặt trông phát bệnh đó, ông nói với bọn tôi bằng thứ giọng rẻ rẻ của người mới ốm dậy:

– Lợi không có nhà, các cháu à.

Thọ chớp mắt: – Lợi đ vậy cậu?

Người đàn ông đáp, vẫn giọng nói mệt mỏi, ông có vẻ tránh ánh mắt của Thọ khi nhìn đi đâu đó phía trên đầu bọn tôi:

– Nó đi bệnh viện từ sáng rồi.

Bọn tôi hoàn toàn không chờ đợi một câu trả lời như vậy. Y như bị ai đánh mạnh vào đầu, bọn tôi giật bắn, quai hàm trễ xuống và một cảm giác bất an lắp đầy cổ họng khiến cả bọn thình lình cà lăm:

– Lợi đi… đi… bệnh viện?

– Lợi bị… bị… sao vậy ạ?

Người đàn ông tặc lưỡi đáp, kèm theo một động tác mơ hồ, rất khó đoán được là ông đang nhún vai hay đang run lên:

– À, nó bị cái gàu rớt trúng chân…

*

* *

Từ nhà ba nhỏ Duyên lên tới đường quốc lộ khoảng cách không xa lắm, nhưng như thỉnh thoảng vẫn xảy ra, bọn tôi có cảm giác đi hoài không tới, mặc dù lúc về tôi chạy còn nhanh hơn lúc đi.

Nắng trút lên đầu lên vai rát rạt nhưng chẳng đứa nào thấy nóng dù không đứa nào đội mũ. Tôi bặm môi miết tay ga, gặm từng mét đường nhưng ngốn hoài vẫn thấy con đường đất bò loằng ngoằng trước mặt.

Tiếng thằng Hòa vang lên ngay sau lưng tôi, giọng bạt đi trong gió:

– Hèn gì hồi sáng không thấy nó đâu!

Thấy tôi không nói gì, nó lại chép miệng:

– Bị gàu trúng chân chắc không sao đâu há?

Tôi không chắc nó hỏi tôi hay đó là cách nó tự trấn an nó. Nhưng tôi cũng trả lời:

– Chắc không sao!

Tới đường quốc lộ, rẽ trái gần một cây số là tới bến xe thị trấn nằm ngay ngã tư dẫn vô khu trung tâm.

Tôi quẹo phải và nôn nóng băng qu những cột mốc lần lượt theo thứ tự ngược lại lúc đi: trường học, nhà thằng Sơn, cổng chợ, nhà tôi, tiệm thuốc bắc Xuân Lan Đường, sân vận động. Cuối cùng là bệnh viện.

Bệnh viện có một tầng nên bọn tôi không khó khăn gì để tìm ra thằng Lợi.

Lúc bọn tôi vào, nó đang nằm thẳng cẳng trên giường, bàn chân trái chôn trong đống băng trắng toát, to sụ. Một chai nước biển lủng lẳng trên cọc màn nối với mu bàn tay nó bằng một sợi dây ni lông.

Ngồi trên chiếc ghế thấp cạnh giường là nhỏ Duyên. Nó đang cúi gằm, giống như đang đếm kiến dưới sàn nha nhưng khi bọn tôi tới gần mới biết nó đang đọc cuốn đặc san Mùa Hè.

Nhỏ Duyên ngẩng đầu lên khi bọn tôi lại gần và tôi ngạc nhiên thấy vẻ ngổ ngáo trên mặt nó trôi đi đâu mất. Mặt nó lúc này trông rất rầu rĩ. Tôi nghĩ là tôi nghĩ đúng vì khi nhìn thấy bốn đứa tôi nó khẽ mấp máy môi nhưng không nói gì, rồi nó cụp nhanh mắt xuống.

Tôi nhìn cuốn đặc san trên tay nó, thấy nó giở đúng ngay truyện Chàng chăn ngựa của nhà vua nên tôi đoán nó đang đọc truyện của Mã Phú, lòng băn khoăn không biết nó có biết Mã Phú là cái đứa đang nằm thiêm thiếp trên giường kia không.

Thằng Lợi vẫn nhắm nghiền mắt từ khi bọn tôi bước vào, mặt nó tái xanh và màu vàng của mái tóc nó như cũng bợt đi, hoặc là tôi tưởng nó bợt đi.

Có lẽ Lợi đang ngủ, vì mệt vì đau hay vì buồn ngủ (hay vì cả ba), nhưng khi thằng Sơn vô tình đụng vô chiếc giường sắt thì Lợi mở mắt ra.

Nó mỉm cười khi thấy bọn tôi, và khác với các bệnh nhân tôi từng nhìn thấy, nụ cười của Lợi tươi tắn như thể nó đang nằm ngủ ngoài đồng cỏ và vừa trải qua một giấc mơ thú vị.

Tất nhiên khi liếc mắt qua nhỏ Duyên thì tôi hiểu ngay tại sao trong lúc đang nằm bẹp Lợi có thể tròng vào mặt vẻ rạng rỡ như vậy. nhỏ Duyên đang ngồi bên cạnh nó, mặc dù trong tình cảnh bất đắc dĩ, cảnh đó vẫn làm tôi nhớ đến hình ảnh nàng công chúa xúm xít bên chàng chăn ngựa trong thiên truyện của Lợi.

Lợi hé miệng cười với bọn tôi, có vẻ như nó muốn nói gì đó. Tôi đoán nó định thốt lên “Tụi mày đấy à!” nhưng rồi có lẽ thấy câu đó thừa thãi quá, nó nín luôn.

Sơn nhìn ánh mắt long lanh của Lợi, cười trê

– Hồi sáng tụi tao đợi mày quá trời. Hóa ra mày chui vô đây nằm.

Hòa nhìn xuống chân Lợ


Polaroid