Snack's 1967
Lạc đường

Lạc đường

Tác giả: Dạ An

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323320

Bình chọn: 9.5.00/10/332 lượt.

đến nhà bắt trả nợ, người con trai bị dọa, sáng hôm sau đã qua đời. Bà lão cũng không khóc không ầm ĩ, cứ như không có việc gì. Tối hôm con trai mất lại nhảy giếng tự sát.”

Tôi bắt tay anh ta vội hỏi: “Người con gái đâu? Con gái nhà bọn họ sao rồi?”

Người nọ gạt tay tôi ra nói: “Còn có thể ra sao nữa? Không phải bán thân cũng là theo người ta rồi. Căn nhà này cũng đã bị bồi thường rồi.”

Tôi thấy anh ta không biết, liền đến các nhà hàng xóm hỏi thăm, hỏi liên tiếp vài hộ, đều không biết Phương Ngọc Trúc đi dâu. Tôi chỉ có thể về nhà trước, dựa vào manh mối chỗ đánh bạc và căn nhà bị thế chấp để thăm dò xem chủ nợ là ai, may đâu có thể tìm được cô ấy. Tuy nói là như thế, lòng tôi vẫn cảm thấy rất vô lực. Lúc cô ấy cần giúp đỡ nhất tôi lại không thể giúp, mà sau này…Ai biết tôi còn có thể tìm được cô ấy hay không? Cho dù tìm được, có thể làm gì đây? Tôi cực kỳ chán ghét loại cảm giác không chắc chắn này, trạng thái không có chút đầu mối nào!

Về nhà vẫn thấp thỏm không yên. Ngồi trước bàn uống trà Phổ Nhỉ, lỡ tay đánh đổ, trong lòng giống như bị thứ gì đó đâm phải, đến khi phục hồi tinh thần thì đã làm chén trà rơi vỡ nát. Hồng Nguyệt Nhi kinh ngạc nhìn tôi, vừa thu dọn vừa hỏi: “Cô bị làm sao vậy?”

Tôi không muốn nói với cô nàng về cảnh ngộ của Phương Ngọc Trúc, cũng chỉ thêm một người than thở rơi lệ mà thôi, không giúp đỡ gì được cả. Nhắm mắt lại, bình phục lại cảm xúc, quyết định đi đến chỗ hẹn của Thập Tam.

Ôm một cái tráp trong lòng, là nghiên mực đuôi rồng bằng lưu ly lúc tôi và Lý Hạo thấy được khi đi dạo đến chợ đồ cũ ở Vụ Nguyên. Lúc đầu ông chủ dốc sức khoe khoang với tôi nào là “không tiêu hao nước, lạnh không đóng băng, hà hơi cũng có nghiên”, tôi thấy chạm trổ rất tinh tế tao nhã nên liền mua. Giữ lại ình là phung phí của trời, vốn định tặng người ta, vừa lúc gặp Thập Tam. Còn chuyện của Phương gia cũng có thể nhờ Thập Tam giúp hỏi thăm.

Xe ngựa đứng ở góc tây cửa lớn, tôi xuống xe, vừa mới nhấc chân vào cửa liền gặp phải một người đi ra. Lão Tứ ngẩng đầu thấy tôi cũng cả kinh. Sắc mặt anh ta có chút tái nhợt, khóe miệng nhếch lên, mặc dù ăn mặc vẫn cẩn thận tỉ mỉ như mọi ngày, nhưng tôi vẫn thấy được vẻ tiều tụy hốc hác. Chúng tôi nhìn nhau một lát, bỗng nhiên anh ta giữ chặt tôi ném ra nơi mọi người đang lui tới. Anh ta bị sao vậy? Lần đầu tiên có hành động không khống chế được như vậy.

Anh ta kéo tôi ra khỏi con đường, vào một tiền viện đầy hoa cỏ, đến một gốc cây liễu già rồi dừng lại. Anh ta vẫn không nói lời nào, nhưng khác với vẻ lạnh lùng vừa rồi, trong ánh mắt tràn đầy bi thương. Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao? Tôi không nhịn được xoa nhẹ mặt anh ta, anh ta nhắm mắt lại, đưa tay chặn bàn tay tôi lại, môi vuốt ve lòng bàn tay tôi. Cho dù là anh ta, cũng có lúc đau lòng như vậy. Chúng tôi đều là con người, có một số việc không thể đoán trước được, cũng không thể ngăn cản được.

Tôi vươn tay kia ôm lấy anh ta, anh ta run lên, sau đó ôm chặt lấy tôi. Đợi đến lúc tâm tình từ từ lắng đọng lại, rốt cuộc anh ta cũng buông ra. Lúc này, ánh mắt anh ta đã khôi phục sự bình tĩnh sáng trong lúc trước, nhưng lúc nhìn tôi vẫn có chút dịu dàng. Anh ta lặng lẽ nhìn tôi, tôi muốn hỏi anh ta đã xảy ra chuyện gì, anh ta lại cúi đầu hôn tôi. Nụ hôn này rất nồng nhiệt, khác hẳn những nụ hôn dịu dàng hờ hững trước kia, giống như anh ta đang gắng sức nuốt chửng tôi vậy. Lúc chưa trải qua chuyện này, tôi không hề biết loại chuyện uống nước miếng này sẽ làm đầu óc con người ta trống rỗng như vậy, ngoại trừ đáp trả thì cũng không biết làm gì cả.

Cuối cùng sau khi chấm dứt, hô hấp của tôi còn hơi loạn nhịp. Anh ta lại vừa ôm tôi vừa nhẹ giọng nói: “Ta đi trước.”

“Ừ.” Tôi đáp trả, sau đó nhìn anh ta rời đi.

Tôi thu hồi ánh mắt, vừa xoay người định vào phòng khách liền trông thấy Thập Tam đứng cách đó không xa. Cậu ta chậm rãi đến gần, dường như rất khốn khổ hỏi: “Cô vào Tứ ca, các người..”

Tôi khẽ gật đầu, đáp lại: “Đúng như ngài chứng kiến.” Không ngoài ý muốn nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của Thập Tam.

Cậu ta dùng một hồi lâu để tiếp thu chuyện bất ngờ này, sau đó giống như lẩm bẩm: “Làm sao có thể? Bắt đầu từ lúc nào…”

Cậu ta không cần tôi trả lời, tôi cũng không trả lời. Vì thế tôi lại hỏi cậu ta: “Chàng ấy bị sao vậy?”

Thập Tam giống như không thể lý giải ý tứ của tôi tựa như nhìn tôi, tôi chỉ nặng nề lặp lại một lần nữa: “Tứ ca ngài xảy ra chuyện gì vậy?”

Cậu ta thở dài, đáp: “Hoằng Huy, trưởng tử của Tứ ca, hôm qua đã chết rồi.”

Chương 17

Chương 17: Mùa hạ ngắn ngủi

“Tỷ, lên đây đi.” Lý Hạo ở trên bờ vừa dùng quần áo thay ra lau chùi cơ thể ướt sũng vừa gọi tôi.

Trong nước đáp lại một câu: “Tỷ muốn bơi một lát nữa.”

Tháng sáu là lúc tốt nhất để nghịch nước, đáng tiếc là hiếm được khi đến được nơi thanh tịnh không người thế này. Mặt trời cay độc nướng cháy mọi thứ, mặt đất cũng đã sớm bị cháy sém đi, nước sông cũng rất ấm, sâu dưới ba thước nước mới có cảm giác mát lạnh. Tôi dốc toàn lực bơi lại một vòng, cuối cùng cũng có cảm giác đuối sức. Dẫm lên hòn đá trơn ẩm lên bờ, nhặt cái bọc t