
hãi nhận ra nuôi nấng hoàng tự đâu phải là chuyện đơn giản, ở trên có Hoàng hậu cùng Hiền phi không có con nối dòng gây áp lực, bên dưới còn có Uyển quý tần được sủng ái, nuôi dưỡng hoàng tự đâu phải chuyện ngươi nghĩ nuôi, tưởng nuôi là có thể nuôi nha.
A Uyển vốn không quan tâm những chuyện này, nàng cũng không có ý định tranh đoạt quyền nuôi dưỡng hoàng tự, bất kể như thế nào, hài tử do nữ nhân khác sinh cuối cùng cũng là của người khác, nếu hài tử kiện kiện khang khang (khỏe mạnh, cứng cáp) thì không sao, nhưng nếu giao cho ngươi một đứa bé là siêu thuốc, suốt ngày bệnh, thì mỗi người trong cung nhổ một bãi nước bọt cũng đủ dìm chết ngươi.
Cũng không phải là cố gắng lấy lòng Hoàng thượng sao? Tuy Hoàng thượng con nối dòng đang rất thưa thớt, có thể hai năm sau lại có tổng tuyển, còn lo không có nữ nhân tiến cung sanh con cho Hoàng thượng sao? Còn nữa, trong hai năm đó chẳng lẽ không có phi tần nào có thai? Sao bây giờ lại phải tranh giành nuôi dưỡng hoàng tự?
Suy nghĩ như vậy, A Uyển nhìn trộm Du vinh hoa cùng Cảnh mỹ nhân vừa mới sinh, hiện tại trong điện đang thảo luận chuyện sắp tới ai sẽ là người sẽ nuôi nấng con của các nàng, chỉ còn chờ các vị đứng đầu ra quyết định, khi thánh chỉ đã hạ xuống, thì đứa nhỏ sẽ được đưa đến chỗ của dưỡng mẫu, mặc dù chỉ là trên gia phả hoàng gia, nhưng sẽ không có ai nhớ đến các nàng mới là mẹ đẻ của hoàng tự, các nàng cũng không có quyền lên tiếng, nguyên nhân chắc là do các nữ nhân muốn bò lên tần vị cao hơn mà thôi.
Cảnh mỹ nhân thì không sao, suy nghĩ đơn giản, gia thế bình thường, náo loạn cũng không thể nháo ra sóng gió, nhưng mà vị Du vinh hoa kia lại khác, mặc dù đang nói về chuyện cốt nhục của các nàng sẽ do ai nuôi dưỡng, nhưng vẻ mặt nàng ta lại bình tĩnh không hề sợ hãi, yên tĩnh như nước hồ, so với Cảnh mỹ nhân, gần như không có chút thương tiếc nào đối với đứa nhỏ.
A Uyển không biết là vị Du vinh hoa này đã chấp nhận số mệnh hay là có thể cực kì ẩn nhẫn (ngấm ngầm chịu đựng), nếu là vế sau, chỉ sợ dưỡng mẫu sau này của nhị công chúa phải cẩn thận.
Hoàng thượng vào Khôn Ninh cung thì đi thẳng đến chủ vị ngồi xuống, cũng không nhiều lời, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, “Thượng nghị đã như thế nào rồi?”
Hoàng hậu cười yếu ớt gật đầu, mới nói, “Tỷ muội trên vị chính tam phẩm trong cung không nhiều, chỉ có nô tỳ cùng ba phi, còn có Tần chiêu nghi, Lâm chiêu nghi, cùng với Uyển quý tần, Trần quý tần, Diệp quý tần thôi.”
Hoàng hậu dừng lại một chút, lại nói, “Đức phi muội muội đã có Nguyên Trữ, mà Lâm chiêu nghi muội muội chỉ sợ không đủ tinh lực để chăm sóc Dục nhi, này đây cũng chỉ có nô tì và mấy muội muội trung gian quyết định.” Một câu nói của Hoàng hậu, đã loại bỏ hai vị hậu tuyển phi tần.
Hoàng thượng nghe vậy gật đầu tán dương, Hoàng hậu an bày như vậy cũng không sai, “Hoàng hậu lo lắng thật chu toàn, nhưng mà Hoàng hậu cung vụ bộn bề, lại còn đứa nhỏ này quấy rầy, trẫm không đành lòng nhìn Hoàng hậu vất vả như thế.” Ý nói Hoàng hậu cũng không thể nuôi nấng hoàng tự.
Hoàng hậu nghe lời này tươi cười hoàn mỹ trên mặt cũng không mất đi, thậm chí vẻ mặt còn hiền lành, “Đa tạ Hoàng thượng lo lắng cho nô tì, nếu đưa đứa nhỏ đến chỗ nô tì nuôi dưỡng, nô tì chỉ sợ không thể chiếu cố chu toàn.”
Lời này vừa nói ra, trong lòng mọi người liền nhìn Hoàng hậu với ánh mắt khác xưa, phong phạm hiền lương thục đức của Hoàng hậu càng ngày càng hoàn hảo tồi, không thể không cẩn thận a!
“Vậy Hoàng hậu nói xem, người tương đối thích hợp với vị trí này là ai?” thái độ của Hoàng thượng cũng đã chuyển biến, nguyện ý cho Hoàng hậu chút mặt mũi.
Hoàng hậu gật nhẹ đầu, quét mắt nhìn qua những vị được đề cử, “Nô tì thấy vài vị muội muội đều thích hợp, Trầm muội muội cùng Uyển muội muội tuy còn trẻ, nhưng làm việc cẩn thận, vài vị còn lại đều là lão nhân trong cung, tính tình trầm ổn, nô tì cũng không biết là phải chọn lựa như thế nào, vẫn là để Hoàng thượng quyết định thôi.”
Lời này, vừa không đắc tội với các phi tần, lại có thể lấy lòng Hoàng thượng, Hoàng hậu vẫn là Hoàng hậu nha, tuy là trước đây chịu một chút đả kích, nhưng chỉ cần Hoàng hậu bỏ được vướng mắc trong lòng, vị trí này của Hoàng hậu vẫn không bị lay chuyển.
Hoàng thượng trầm ngâm một chút, “Trẫm nhớ Diệp quý tần lúc trước cũng có thai, nhưng mà…” nghe thế Diệp quý tần ngồi bên dưới giương mắt không dám tin nhìn Hoàng thượng, nước mắt đã đong đầy, nàng nghĩ…nàng nghĩ Hoàng thượng đã quên chuyện đó rồi.
“Nghĩ đến cũng thật sự tiếc nuối, vậy để Nhị công chúa Nguyên Uy ghi tạc dưới danh nghĩa của Diệp quý tần đi.” Có được lời nói này của Hoàng thượng, Diệp quý tần lập tức đứng dậy, “Tạ ơn Hoàng thượng thành toàn.” Cảm xúc kích động, khi Diệp quý tần hành lễ, thân mình rõ ràng run run.
Hoàng hậu thấy thế cũng gật đầu tán thành, “Hoàng thượng an bày thật tốt, vậy Thịnh nhi nên làm như thế nào? Nô tì cảm thấy Hiền phi muội muội cũng rất ổn.” Tề Thịnh là tên của Nhị hoàng tử, không giống với Đại hoàng tử, kỳ danh tự hơn cái cùng tự, có lẽ lúc Hoàng thượng đặt tên tự đã lo lắng thân thể Đại hoàng tử yếu