Pair of Vintage Old School Fru
Lão sư! Buông tha tôi đi

Lão sư! Buông tha tôi đi

Tác giả: Uyển Chuyển Lam

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328915

Bình chọn: 9.5.00/10/891 lượt.

hai mắt nghỉ ngơi, sau đó duỗi ngón tay tới yêu thương vuốt ve gương mặt thanh tú nhẹ giọng hỏi,

“Chuyện gì?”

Cô hữu khí vô lực đáp lại hắn một chữ,

“Mệt . . . . .”

Hắn cười khẽ,

“Đi dạo mệt như vậy sao? Một lát làm sao cùng anh vận động trên giường?”

Hứa Lưu Liễm giận đến mở mắt ra trừng hắn,hắn tại sao không quên được chuyện này? Nhìn trong mắt hắn những chấm nhỏ nụ cười,cô buồn bực trở mình làm như không nghe thấy lời kia,cô hiện tại không còn khí lực nói chuyện với hắn,coi như hắn không tồn tại là được.

Hắn còn tiếp tục ngồi tại chỗ nói,

“Thể lực như vậy không thể làm được,ngày mai bắt đầu dậy sớm theo anh chạy bộ!”

Hắn có thói quen chạy bộ mỗi buổi sáng,từ lúc đại học vẫn kiên trì đến bây giờ,mỗi ngày chạy mấy cây số,sáng sớm không khí tốt chung quanh cũng an tĩnh, hắn luôn thích vào lúc này nghiêm túc suy tư một vài vấn đề sau đó mồ hôi đầm đìa trở lại tắm rửa,nhất thời cảm thấy thần thanh khí sảng,cả người tựa như được sống lại mở ra một ngày mới.

Hứa Lưu Liễm thoáng cái nổi giận, xoay người lại tức giận trừng hắn,

“Lục Chu Việt,anh đi chết đi!”

Sau đó ôm đồm kéo chăn che kín mình,nói rõ không muốn nói tiếp với hắn,hắn bất đắc dĩ cười cười đứng dậy đi đến thư phòng.

Hắn không muốn thỏa thuận với cô,hắn thật cảm thấy cô vận động một chút cũng rất tốt, không phải sinh mạng nhờ vận động sao.

Hứa Lưu Liễm không đầy một lát tiến vào mộng đẹp,nhưng hắn lại kiếm cách làm cô tỉnh,bàn tay to không an phận ở trên người cô tự do,môi ấm áp lại từng chút từng chút mút lấy cô,ý rất rõ ràng,cô không thể không đi theo.

Nhưng lực đạo của hắn không dịu dàng như trước,vừa tàn ác vừa mạnh,từng chút từng chút đính sâu vào thân thể cô,không đầy một cô liền chịu không nổi kháng nghị lên tiếng,

“Lục Chu Việt,em không phải chỉ nói chuyện với người đàn ông đó một ngày thôi ư? Anh tại sao hành hạ em như vậy?”

Ở chung với hắn một khoảng thời gian,tính cách mơ hồ khác thường của hắn cô có chút đoán ra ,tám phần lại là chuyện buổi trưa ở phòng ăn cùng Phương Đông Thần nên bây giờ tính sổ với cô đây mà,quả nhiên nghe được hắn hừ lạnh một tiếng lần nữa tăng thêm lực đạo đẩy vào người cô.

Cô thoáng cái tức giận,

“Còn em thì sao em thấy Ôn Phó Doanh ngàn dặm xa xôi chạy tới thành phố N còn dựa vào lòng anh,em cũng đâu có tức !”

Động tác của hắn bỗng dưng dừng lại một chút,tiếp theo lại lực đạo chặc chẽ lâu dài va chạm vào người cô,thậm chí còn đưa tay lật mình cô lại,từ phía sau thật sâu tiến vào cô,cô bị hắn đụng cả người sắp rả ra,cúi đầu vào gối nức nở ,

Lục Chu Việt rốt cuộc bắt lấy mông cô dùng sức va chạm,trong giọng nói tràn đầy nồng đậm hỏa khí

“Em cảm thấy em như vậy rất đại lượng,rất có lý, rất đáng được khen ngợi phải không?”

Cô mặc dù trong lòng muốn nói, nhưng chỉ siết chặt mười ngón tay nắm lấy chăn giường phía dưới,không dám nói thêm một câu,sợ mình nói sai hắn sẽ hành hạ cô theo cách khác,hắn vừa nói vừa kèm theo tiếng thở dốc ồ ồ ,

“Hứa Lưu Liễm,anh thà rằng em giống như các cô gái khác ghen tuông, tức giận,cãi lộn,bởi vì như vậy ít nhất chứng tỏ trong lòng em có anh!”

Cô thoáng cái đang giãy dụa xen lẫn bất mãn kháng nghị,kinh ngạc gục ở chỗ đó mặc hắn tận tình tàn sát bừa bãi cô,cho đến cuối cùng hắn ôm cô run rẩy phóng ra mình, thì ra cô sai ở đây.

Bị hắn giày vò cộng thêm buổi tối đi dạo phố cô mệt đến không muốn tỉnh dậy,ngày hôm sau đồng hồ báo thức vang lên Hứa Lưu Liễm thật sự mở mắt không ra,đau khổ nằm trên giường để đồng hồ báo thức tùy ý vang lên,không đầy một lát đồng hồ báo thức kia bỗng nhiên lại không vang,ý thức cô liền nới lỏng lần nữa rơi vào mộng đẹp.

Một thân đồ thể thao chạy bộ trở lại Lục Chu Việt vừa vào phòng ngủ thấy bộ dáng cô kịch liệt đấu tranh với đồng hồ báo thức,khóe miệng nhếch lên nụ cười sủng nịch, đi đến phía trước tắt đồng hồ báo thức,không đành lòng để cô có chút không khổ,định để cho ngủ tự nhiên đến khi tỉnh.

Bởi vì trong lòng thủy chung nghĩ tới chuyện đi làm không nên bị trễ, cho nên Hứa Lưu Liễm đang ngủ thoáng cái từ trong mộng thức tỉnh,cô mở mắt ra nhìn một chút sắc trời sáng choang bên ngoài,quá sợ hãi cầm điện thoại di động tới nhìn,nhất thời kêu rên một tiếng từ trên giường nhảy xuống vội vã thu dọn,chết tiệt,người nào tắt đồng hồ báo thức của cô!

Thời điểm vọt tới cửa thang lầu, thấy hắn đang cầm chìa khóa xe một thân tây trang thẳng thóm tính ra cửa đi làm,cô vừa hô tên hắn vừa ba bước hai bước chạy xuống lầu,

“Chờ một chút, chờ một chút!”

Mặc dù cô rất không thích ngồi xe hắn đi làm,nhưng thời gian hiện tại căn bản là không cho phép cô ngồi xe công cộng,với lại lúc này là giờ cao điểm đón xe đi làm nên chỉ có thể dựa vào hắn.

Lục Chu Việt nghe được giọng cô,vừa mới quay đầu lại thấy cô như trận gió chạy đến kéo ống tay áo hắn,có chút lúng túng nói,

“Hôm nay em ngồi xe anh!”

“Ơ, không phải không muốn ngồi xe anh sao?”

Hắn dù bận vẫn ung dung nhướng mày nhìn cô,Hứa Lưu Liễm buồn bực trừng hắn,hắn thật đúng là bỏ đá xuống giếng.

Thấy cô như vậy hắn cũng không tiếp tục làm khó cô, ôm lấy cô đi tới phòng ăn,

“Ăn điểm tâm trước đã!”